Chương 22

45 3 0
                                    

CHƯƠNG 22

Một chú cún con với chiếc lưỡi hồng xuất hiện giữa sân bóng, chú ta nghoe nguẩy cái đuôi rồi chạy nhảy xung quanh khiến những nhành cỏ như rung động. Từ trước đến nay vốn chưa từng có vật nuôi trong trường, cũng chẳng có mấy ai chú ý đến khu vực này cho lắm.

Cùng lúc đó, Thế Huân tiến lại gần chú cún nhỏ, tay cầm cục xương bằng bông đặt xuống sân, bắt đầu ra hiệu:

- Lu, mau lại đây! - Thế Huân vuốt ve đầu chú cún con, chú ta cũng ngoan ngoãn nghe theo lời chủ nhân mà nằm xuống, cắn lấy cắn để cục xương bằng bông của mình – Ngoan, mày ở yên đây nha Lu.

Thế Huân dứt lời, rời khỏi vị trí khi nhìn thấy Vương Nguyên đánh ánh mắt về phía cục bông nâu nâu đang nằm ở đó.

- Woa! Thiên Thiên, Tiểu Hoành, hai cậu có thấy con Poodle đằng kia không, béo núc ních y hệt con Đô Đô nhà tớ luôn! Tụi mình lại đó xem đi.

Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành thừa biết Vương Nguyên có lòng yêu thương động vật rất to lớn, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều cùng nó đi về phía sân cỏ.

- Dễ thương quá, cún nhà ai mà lạc giữa trường nữa không biết? – Vương Nguyên cưng nựng cún con, dịu dàng gãi yêu chú ta dọc theo sống lưng – Hai cậu xem nó dễ chịu chưa nè? Ngoan quá đi mất!

Cả ba vây kín cún con một lúc thì nắng to kéo đến, rất oi bức. Thấy thế Lưu Chí Hoành kéo nó và Thiên Tỉ đứng dậy tìm một chỗ mát mẻ hơn:

- Này, ra chỗ đó đi, gốc cây đằng trước kìa ở đây nắng quá!

- Được rồi, mình đi thôi, nhanh lên Bánh Trôi, ở đó hoài say nắng bây giờ. – Thiên Tỉ nâng cánh tay nó vực dậy.

Nhưng nó lại lắc đầu, bảo là dắt cả nhóc này đi, thế là Chí Hoành và Thiên Tỉ đi trước, Vương Nguyên và cún con đi đằng sau, khoảng cách chỉ bằng hai mét.

Đúng lúc đó, tiếng còi vang lên một cái, giống hệt tiếng còi tập bóng hằng ngày, chú cún lăn ra ngã đùng. Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành vẫn tiếp tục bước đi, còn nó bỗng khựng lại vì tưởng rằng chú ta đã bất tỉnh. Vương Nguyên đến gần, lay lay chú cún mắt đang nhắm nghiền, giọng bỗng lạc đi vì hốt hoảng "Này! Em sao thế?! Này?"

Vào khoảnh khắc đó, vừa kịp khoảng cách giữa Vương Nguyên và hai người kia chỉ đầy ba mét, một quả bóng với tốc độ 70 dặm/giờ bay thẳng về phía nó, nghe rõ một tiếng 'BỤP!'

- A!!

Vương Nguyên hét lên một tiếng rồi ngã xuống, tay ôm mắt mình thật chặt, cảm tưởng như sắp ngất đến nơi.

- BÁNH TRÔI!!!

Thiên Tỉ gọi tên Vương Nguyên thật lớn rồi nhanh chóng chạy đến đỡ nó dậy, Chí Hoành nhìn xung quanh tìm người khả nghi rồi tức tốc đuổi theo khi thấy Thế Huân đang co giò bỏ chạy. Hai người hai hướng, tim vấy lên sự thấp thỏm lo sợ, một người lo lắng khi bạn mình đang rên lên đau đớn vì cú va chạm lúc nãy, người lo lắng vì không hiểu động cơ của kẻ kia là gì, tại sao lại nhằm vào nó mà không phải là ai khác?

Lưu Chí Hoành đuổi theo Thế Huân một đoạn xa, cậu là vận động viên điền kinh, còn hắn ta lại là cầu thủ bóng đá. Hai người rượt đuổi nhau đến ngõ cụt sân sau của trường thì Thế Huân không còn sức nữa, bước chân của hắn chậm lại, cậu thấy thế liền tóm vào cổ áo bẻ ngược!

[Longfic][Khải-Nguyên][Kaiyuan][NC-16] HÀNH TÂY (Yakasumi Tacamachi)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ