Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)_____________________________
Ba chữ “Tông Huyền Kiếm" này, khơi gợi lại cho Phạm Vô Nhiếp rất nhiều hồi ức.
Lúc hắn còn nhỏ đều thích luyện kiếm cùng đại ca dưới cây ngân hạnh, hẳn đổi từ kiếm gỗ sang đoản kiếm, từ đoản kiếm thành trường kiếm, hắn gặp qua cây đại thụ kia từ lúc nảy mầm khi xuân tới, rậm rạp xanh mướt khi hạ đến, trải vàng khi thu sang, và trơ trọi trắng xóa khi đông về, hắn cũng từ một đứa nhỏ tập tễnh, lớn thành thiếu niên nhanh nhẹn. Vật đổi sao dời, trời chuyển nóng lạnh, đại ca trước sau luôn bên cạnh hắn, từ dạy hắn cách cầm kiếm, đến cách ăn nói, khi còn trẻ chưa hiểu thế sự vô thường, hắn còn cho hắn và đại ca sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Ai ngờ tới cuối cùng, Tông Huyền Kiếm mà bọn họ luyện nửa đời, lại dùng để đối phó lẫn nhau.
Hồi ức nghiền ép đâm vào tim, ánh mắt Phạm Vô Nhiếp nhìn Tống Xuân Quy đã hóa thành oán hận, sát khí ầm ĩ rung trời, xuất chiêu càng ác liệt hung mãnh, tốc độ ra kiếm mắt người đã sắp không theo kịp.
Giải Bỉ An sực tỉnh, hô: “Vô Nhiếp, dừng tay, đừng đánh nữa!” Y vẫn còn đang kinh ngạc việc kiếm pháp Phạm Vô Nhiếp dùng là Tông Huyền Kiếm thất truyền mấy trăm năm, càng đáng kinh ngạc hơn là, bản thân y lại cảm thấy quen thuộc với kiếm pháp này vượt xa ngoài tưởng tượng của y, như thể Phạm Vô Nhiếp dùng chiêu này, y có thể đoán được chiêu tiếp theo.
Chỉ là hai người càng đánh càng tàn nhẫn, y không thể đứng xem nữa, sợ thật sự tạo thành tổn hại không thể cứu vãn. Phạm Vô Nhiếp mặc dù mạnh hơn vẻ ngoài rất nhiều, nhưng với tuổi tác và tu vi của hắn, thật sự không phải là đối thủ của kiếm khách cấp cao như Tống Xuân Quy, mà Tống Xuân Quy tới từ danh môn chính phái, là người tiếng lành đồn xa, chuyện hôm nay thật sự còn chưa tới mức phải làm ầm ĩ đến một mất một còn như thế.
Phạm Vô Nhiếp mắt điếc tai ngơ, hắn điều động linh lực truyền vào đoạn kiếm gãy, ai ở đây cũng có thể cảm nhận được linh áp này khác hẳn với người thường. Bất kỳ kiếm pháp cao thâm nào, trình độ cao nhất luôn hướng về người kiếm hợp nhất, kiếm xuất ra từ tâm, tầng thứ bảy Tông Huyền Kiếm, chính là nằm ở ranh giới này. Tuy rằng Phạm Vô Nhiếp tự biết dùng thân thể và tu vi bây giờ, không thể phát huy ra uy lực thật sự của tầng thứ bảy, nhưng đối phó với người này, vậy là đủ rồi.
Mặt Tống Xuân Quy hoàn toàn biến sắc, hắn do dự một hồi, bản năng nhận ra nguy hiểm vẫn vượt qua lòng trắc ẩn với một thiếu niên, hai người đã qua ba mươi mấy chiêu, thiếu niên này là tuyệt đỉnh thiên kiêu, tuyệt đối không thể khinh thường, hắn biết một chiêu này nếu như không tiếp được, sẽ có khả năng mất mạng.
Tông Xuân Quy đứng ưỡn ngực, kiếm chỉ lên trời xanh, sau đó dùng một tay cụt còn lại vẽ trăng tròn trước người, quanh thân hiện lên tầng tầng kiếm ảnh, những kiếm ảnh kia giây lát hóa thành lợi kiếm hữu hình, toàn bộ thân kiếm đều quay ngược, chĩa thẳng vào Phạm Vô Nhiếp.
Thức thứ sáu của Vô Lượng Kiếm —— Kiếm Vũ Thuật!
Ý nghĩa sâu xa của Vô Lượng Kiếm, chính là dùng linh lực biến thành ngàn vạn lợi kiếm, kiếm ra như mưa, không thể tránh khỏi—— Vô cùng vô tận, chính là vô lượng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT - JAP&NDCC] Kiếp Vô Thường - Thủy Thiên Thừa
Teen FictionTác giả: Thủy Thiên Thừa Tag: Cổ đại, niên hạ, kiếp trước kiếp này, gương vỡ lại lành(?), tu tiên, huyền huyễn Edit & beta: Just A Potatoe, Nhất Diệp Chi Chu Tình trạng bản gốc: Hoàn thành Tình trạng bản edit: On going Note: Mình đang sửa lại xưng...