Viên Nhất Kỳ xách balo bằng một quai cặp, quai còn lại buông thõng xuống, miệng thì ngậm cây kẹo mút, mái tóc nhuộm màu nâu sáng thả xoã ngang vai, cô còn cố tình đeo thêm cái kính gọng tròn cộng với cái dáng đi nghênh ngang kiêu ngạo thường thấy kia nữa, rõ ràng là cố tình, do là vì bản thân biết mình rất soái đó mà.
- Viên Nhất Kỳ, hừm... Em là năm hai phải không? Ra kia xếp hàng chờ lấy số thứ tự nhé!
Vừa nhìn chiếc bảng giới thiệu của câu lạc bộ âm nhạc, Viên Nhất Kỳ vừa bước thong thả đứng vào xếp hàng. Do là lúc còn năm nhất mới vào trường, ai cũng như cô, bỡ ngỡ nhiều thứ nên Nhất Kỳ chưa muốn tham gia vào câu lạc bộ nào của trường hết dù cô có năng khiếu âm nhạc rất tốt. Sau 1 năm, Nhất Kỳ bắt đầu nổi tiếng với đám nữ sinh, cô mới nghĩ tới chuyện làm việc mình thích ngoài chuyên tâm học hành ra, đó là hát và sáng tác nhạc.
- Đệ đệ, lại đây!
Trương Hân chợt nhảy ra từ đâu đó, níu tay Viên Nhất Kỳ kéo cô ra khỏi hàng rồi đẩy thẳng vào phòng thi. Chủ nhiệm của câu lạc bộ âm nhạc lại là người chị thân thiết nhất này của Viên Nhất Kỳ, nhưng mà là bạn thân thôi, chứ không đồng nghĩa với việc có bất kỳ sự thiên vị nào hết, cô vẫn phải thi để vào câu lạc bộ như mọi sinh viên khác. Trương Hân sau khi đẩy Nhất Kỳ vào phòng thì chợt ghé sát tai cô nói nhỏ rồi nháy mắt cười lớn:
- Cứ nói Trương tổng cho vào là được.
Viên Nhất Kỳ phì cười, bĩu môi lườm bà chị mình một cái rồi quay người đi vào phòng thi. Sân khấu của phòng hoà nhạc khá lớn, bàn ban giám khảo gồm 2 người, có vẻ đều là học tỷ lớp trên, theo như Trương Hân nói thì cả hai đều là người có nền tảng âm nhạc rất tốt, cũng đã giúp cô rất nhiều trong việc xây dựng câu lạc bộ cho tới thời điểm này.
Viên Nhất Kỳ lơ đãng bước xuống ngồi vào chiếc ghế sau lưng hai học tỷ, một người có màu tóc vàng tới ngang lưng, nổi bật tới mức tưởng như mái tóc đó đang phát sáng vậy, lúc cô nàng quay xuống liếc nhìn Nhất Kỳ thì cô mới thấy rõ mặt nàng, là một học tỷ có khuôn mặt dễ thương, giọng nói cũng ngọt ngào y như ngoại hình nữa.
Người còn lại ngồi cạnh học tỷ tóc vàng thì có vẻ trầm tĩnh hơn, từ lúc Viên Nhất Kỳ vào phòng cũng chưa nói chuyện câu nào nên Nhất Kỳ không thấy được mặt nàng, nhìn từ đằng sau chỉ có thể mái tóc xoăn nhẹ màu nâu nhạt thả dài, buông xuống ngang lưng.
Quả thật Viên Nhất Kỳ có chút hiếu kỳ với ngoại hình của người còn lại, cô còn chưa nhìn rõ mặt học tỷ đó thì học tỷ tóc vàng ngồi cạnh đã quay xuống nhìn Nhất Kỳ cười cực kì thân thiện, bắt chuyện trước:
- A Hân có nói với chị, em là Viên Nhất Kỳ phải không?
- Vâng, là em.
- Chị là Hứa Dương Ngọc Trác, bạn cùng phòng của A Hân, có thể gọi chị là Miên Dương.
Viên Nhất Kỳ có chút giật mình khi nghe tới cái tên Hứa Dương Ngọc Trác, à, hoá ra đây là điều cấm kỵ duy nhất, là cái tên mà cô phải nghe mỗi ngày từ cái con người họ Trương tên Hân kia, cuối cùng cũng được gặp rồi. Hừm, đúng là học tỷ quá sức đáng yêu, bảo sao Trương Hân mê như điếu đổ mà... Nhưng tại sao lại là "điều cấm kỵ" của Trương Hân thì Viên Nhất Kỳ cũng biết rõ, là hai người làm bạn không thể yêu...
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hắc Miêu] Này học tỷ, uống sữa không? | SNH48 Viên Nhất Kỳ x Thẩm Mộng Dao
Fanfiction- Sao em cao thế? - Do chị lùn. - Cũng đâu có tới mức vậy chứ... - Này, cầm lấy. - H... Hả? - Uống sữa đi cho cao. - Viên Nhất Kỳ!! "Những cảm xúc đó tôi không thể có với ai khác nữa. Không một ai. Bây giờ là thế và tôi nghĩ mãi về sau này cũng vẫn...