Chương 68

3.4K 187 39
                                    


Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh cùng nhau đọc tiểu thuyết 《Cạm Bẫy Thỏa Đáng》 của Bối Nghị, lúc lật đến trang cuối cùng, cậu nói với Dương Du Minh: "Anh hãy nhận vai này đi."

Dương Du Minh ngồi trên sô pha, giơ tay xoa xoa tóc của cậu.

Hạ Tinh Trình nói tiếp: "Câu chuyện này rất hay, lại do Hà Chinh làm đạo diễn, em tin nó sẽ trở thành một tác phẩm điện ảnh rất đặc sắc, anh đừng vội từ chối."

Dương Du Minh trả lời: "Anh sẽ suy nghĩ thêm."

Có điều bên phía Hà Chinh hình như cũng không sốt ruột, sau ngày gặp mặt hôm đó cũng không liên lạc với bọn họ thêm lần nào nữa.

Hạ Tinh Trình không giống Dương Du Minh, cậu không thể nghỉ ngơi trong thời gian dài mà phải tiếp tục đi quay các show quảng cáo, cậu nhất định phải không ngừng xuất hiện để duy trì trạng thái tốt nhất cho mình.

Cậu nghe theo lời khuyên của Dương Du Minh từ chối vai diễn trong bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết huyền huyễn đại IP, trái lại nhận một bộ phim đô thị chuyên nghiệp có đạo diễn thực lực và nữ chính diễn xuất cũng không tệ, thời gian quay bộ phim này tầm 4 tháng, cậu lại là vai nam chính, điều này có nghĩa là cậu sẽ không được gặp Dương Du Minh trong gần 4 tháng.

Mặc dù biết lựa chọn nghề này không có cách nào tránh được các tình huống như vậy, nhưng Hạ Tinh Trình vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng khi phải xa nhau trong một thời gian dài. Trước lúc cậu đi liền chủ động hẹn gặp Hà Chinh một lần, đến bây giờ cậu vẫn nhớ rõ, lúc đóng phim năm ngoái, Hà Chinh đi tìm Dương Du Minh, sau đó Dương Du Minh nhanh chóng đưa ra quyết định rời bỏ cậu.

Hôm nay Hạ Tinh Trình và Hà Chinh gặp nhau chỉ có hai người bọn họ, cậu cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói: "Đạo diễn Hà, em sắp phải đi quay một bộ phim, em biết dường như nói câu này là không đúng, nhưng em vẫn muốn xin anh, đừng giấu em mà đi gặp anh Minh."

Hà Chinh ngồi đối diện cậu, hiếm khi không thấy ông ta hút thuốc, chỉ nhìn cậu hỏi: "Tại sao?"

Hạ Tinh Trình hơi cúi đầu: "Em biết là anh quan tâm em, cũng là thật lòng hy vọng tụi em đều tốt đẹp, nhưng chuyện này không phải là trách nhiệm của anh, cũng không phải là trách nhiệm của anh Minh, là em theo đuổi anh ấy, anh ấy có thể đáp lại em chính chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời em, anh đừng tiếp tục khuyên anh ấy rời xa em nữa." Nói xong câu cuối cùng, cậu ngẩng đầu nhìn Hà Chinh bằng ánh mắt rất chân thành.

Hà Chinh hỏi: "Tại sao lại là nữa?"

Hạ Tinh Trình im lặng một lúc mới nói: "Đêm đó ở khách sạn, anh đi tìm anh Minh, em biết."

Hà Chinh thở dài một hơi.

Hà Tinh Trình đã chuẩn bị xong tâm lý, cậu biết Hà Chinh nhất định sẽ khuyên cậu, nhưng cậu cũng biết cho dù Hà Chinh có khuyên cậu như thế nào cũng vô dụng.

Nhưng Hà Chinh lại nói: "Tôi vốn có rất nhiều lời muốn nói với cậu, nhưng hai ngày trước Dương Du Minh đã hẹn gặp tôi."

Hạ Tinh Trình lập tức ngây ngẩn cả người.

Hà Chinh nghịch hộp quẹt trong tay: "Cậu ta nói với tôi, so với giọng điệu của cậu còn cứng rắn hơn nhiều, cậu ta không cho phép tôi lén lút đến gặp cậu."

Trong lòng Hạ Tinh Trình giống như có người nhéo một cái.

Vốn phòng riêng của nhà hàng này rất nhỏ, ánh đèn bao phủ toàn bộ, chiếu rõ từng biểu hiện rất nhỏ trên khuôn mặt Hà Chinh, ánh mắt của ông mang theo cảm giác tang thương, nói: "Tôi chưa từng thấy một Dương Du Minh như vậy."

Hạ Tinh Trình vừa hạnh phúc vừa khổ sở.

Hà Chinh nói: "Cậu biết không Tinh Trình? Cậu bị cuốn vào tôi cũng không có gì bất ngờ, từ lúc bắt đầu nhìn thấy trạng thái đóng phim của cậu tôi đã cảm thấy cậu sẽ bị cuốn vào. Nhưng nó không quá nguy hiểm khi cậu lún quá sâu, chỉ cần thoát ra khỏi bộ phim đó, nhân vật đó, sau một thời gian rồi sẽ dần bình thường lại, những đạo lý này so với tôi thì Dương Du Minh lại càng hiểu rõ hơn. Vì thế tôi không thể hiểu vì sao Dương Du Minh lại bị cuốn vào, tại sao biết rõ mình bị cuốn vào mà còn để mặc bản thân mình như thế?"

Hạ Tinh Trình bưng ly nước lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, làm ướt đôi môi đang khô của mình, cậu nhìn Hà Chinh: "Anh có hỏi anh ấy là tại sao không?"

Hà Chinh chậm rãi gật đầu: "Tôi có hỏi."

Hạ Tinh Trình đột nhiên cảm thấy khẩn trương với đáp án sắp được nghe thấy.

Hà Chinh nói: "Cậu ấy lúc đó cũng giống như thế này, ngồi đối diện tôi, đầu tiên là lắc đầu, nói rằng cậu ta cũng không biết nữa, nếu như biết thì đã không phải là kìm lòng không đậu rồi. Sau đó cậu ta dừng lại một lúc, không che giấu mà nở nụ cười, nói rằng có lẽ là chạy trời không khỏi nắng đi."

Hạ Tinh Trình nghe thấy tiếng trái tim mình mãnh liệt nảy lên, cậu hiểu được ý nghĩa câu nói chạy trời không khỏi nắng của Dương Du Minh, đôi khi cậu cũng cảm giác được Dương Du Minh đối với cậu giống như là chạy trời không khỏi nắng(*) vậy, nên cậu bèn không nhịn được nở nụ cười.

(*)Chạy trời không khỏi nắng (在劫难逃) chuyện đến muốn trốn cũng không trốn được.

Hà Chinh nhìn thấy cậu cười, một lúc sau lại nói: "Nụ cười của cậu ta giống đúc nụ cười này của cậu vậy."

Hạ Tinh Trình bị ông ta nói hơi ngại ngùng.

Hà Chinh cuối cùng vẫn đốt một điếu thuốc, con mắt hơi nheo lại trong làn khói, nói: "Lão Dương chính là lão Dương, dù sao cũng không phải là Dư Hải Dương. Chúng ta coi như chưa từng gặp nhau, tôi không muốn Dương Du Minh trở mặt với mình." Nói tới câu này, ông ta dùng ngón tay còn vương khói gãi gãi tóc của mình: "Lại nói tôi cũng chưa từng thấy Dương Du Minh trở mặt với người khác, từ trước đến giờ cậu ta không thích ai thì sẽ phớt lờ người đó."

Hạ Tinh Trình mỉm cười.

Hà Chinh cuối cùng nói với cậu: "Chuyện quay phim điện ảnh cậu nói với Dương Du Minh đừng nên quyết định vội, cậu cũng đừng lo lắng, suy nghĩ kỹ một chút đi." Ông ấy không nói rõ ràng, cũng không nói là có dùng Hạ Tinh Trình diễn cho vai diễn này hay không.

Nhưng đối với Hạ Tinh Trình mà nói, cái gì cũng không so được với một câu chạy trời không khỏi nắng của Dương Du Minh, cậu nói với Hà Chinh lời xin lỗi rồi lại nói cảm ơn ông ta, sau đó mới rời khỏi phòng riêng của nhà hàng.

Lúc Hạ Tinh Trình về đến nhà, phòng để quần áo đang sáng đèn, cậu đứng ở cửa thay dép lê, nhẹ nhàng đi vào, nhìn thấy Dương Du Minh ngồi trên sàn trong phòng để quần áo đưa lưng về phía cửa, bên cạnh là một cái vali lớn đang mở, hắn đang lấy từng bộ quần áo ra gấp gọn rồi cẩn thận đặt vào trong vali.

Đây là vali Hạ Tinh Trình mở ra còn bày ở trên sàn nhà, cậu định thu dọn quần áo nhét vào vali để mang đi đóng phim, nhưng vẫn chưa kịp thu dọn xong.

Lúc cậu đi tới, lặng yên không phát ra âm thanh ngồi xuống bên cạnh Dương Du Minh, hai tay ôm đầu gối, ngoẹo đầu tựa lên vai Dương Du Minh.

[ĐM - Hoàn] Minh Nhật Tinh TrìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ