Chương 3: Vầng hào quang linh thiêng - Rượu là thần thánh

1K 137 5
                                    

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt.

***

"Em đừng có nói bậy." Tưởng Hoài bước tới, lớn tiếng khiển trách. Đôi tay giấu trong túi khẽ run lên.

"Không phải nửa tiếng trước em đã bảo anh là tối nay mời ba người họ đến đây uống rượu giúp em sao?"

Giang Vãn nhẹ giọng hỏi: "Nếu không phải vì coi thường tửu lượng của bọn họ thì còn có thể vì lý do gì?"

Tưởng Hoài bỗng dưng sợ hãi đến mức toát mồ hôi.

Nếu nói "Đúng vậy" sẽ khiến ba người Bố Trọng Nghiêu tức giận, nói "Không phải" thì những người đến đây cũng không phải là kẻ ngốc. Nếu đến đây không phải để uống rượu, vậy thì đến đây để làm gì?

Còn không phải đến đây là muốn giao lưu hay sao, đàn ông và phụ nữ trộn lẫn một chỗ, cùng nhau tìm kiếm con mồi, uống rượu tán gẫu để thu hút đối phương.

Mà hắn ta lại hẹn một lúc ba người cho Tưởng Vãn...

Ý định muốn hãm hại cô rõ ràng như ban ngày.

Tưởng Hoài nuốt nước miếng, ngẩng đầu cười gượng nói: "Sao có thể coi thường tửu lượng của bọn họ chứ, không phải là anh nhìn ra tửu lượng của Vãn Vãn quá tốt nên muốn mọi người cùng nhau thi đấu sao."

Ánh mắt Bố Trọng Nghiêu âm u.

Lúc đầu Tưởng Hoài còn lừa anh ta, nói rằng hai người kia là do Tưởng Vãn hẹn đến. Tưởng Hoài còn coi thường tửu lượng của anh ta ư?

Thế thì anh ta cũng muốn xem thử tửu lượng của Tưởng Hoài tốt đến cỡ nào.

Trong tay Giang Vãn cầm một chai rượu ngoại đi đến trước mặt bọn họ, thuần thục mở nắp rồi rót rượu, vừa rót vừa nói: "Ăn gì chưa? Đừng uống khi bụng đói, chưa uống được bao nhiêu đã nôn, chẳng thú vị chút nào."

Bố Trọng Nghiêu lại bị người ta chế giễu thêm một lần nữa nhưng anh ta bỗng xuất hiện cảm giác kính sợ không thể giải thích được với Giang Vãn.

Đến cả tư thế lấy rượu và rót rượu kia cũng mang theo một cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ.

Không nghe theo không được...

Bố Trọng Nghiêu vốn là người rất kiêu ngạo, lúc này lại hơi cúi người, dùng loại thái độ vô cùng khiêm tốn, đưa hai tay nhận lấy rượu từ Giang Vãn.

"Uống đi, uống đi."

Hai người còn lại cũng làm theo.

Khi đến lượt Tưởng Hoài, thái độ của Bố Trọng Nghiêu thay đổi một trăm tám mươi độ. Anh ta cười lấy lệ hỏi: "Không phải vừa rồi Tưởng thiếu gia nói thi đấu à, bây giờ lại không nâng ly là có ý gì?"

Tuy nhà họ Bố không giàu có bằng nhà họ Tưởng, nhưng Tưởng Hoài chỉ là cháu của ông Tưởng nên Bố Trọng Nghiêu cũng không cần phải nể mặt.

Tưởng Hoài lo sợ bất an cầm lấy ly rượu. Hắn ta còn muốn dựa vào ông Tưởng để thăng tiến, nhưng chuyện hôm nay lại không làm tốt, trở về sẽ không thoát khỏi một trận trách mắng, làm mất lòng tin của bác ấy sẽ chẳng thu được chỗ tốt nào.

[Edit] Xuyên Vào Hào Môn Sảng Văn Làm Vạn Nhân MêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ