14
- Em không còn cần anh nữa rồi...
Cô thốt ra một câu đó rất đơn giản.
Đơn giản đến lạ kì.
Bách Ngộ sững người, khoé môi thoáng chốc cứng đờ:
- Anh...anh không hiểu ý em...
- Đợi Úc Ni xuất viện thì chúng ta sẽ li hôn.
- Li...li hôn?
Cô không trả lời, từ từ đứng dậy rời khỏi giường. Cô lạnh nhạt lướt qua hắn, khuôn mặt bình thản đến cùng cực. Hắn đưa tay níu lấy tay cô, lớn tiếng:
- Chúng ta không thể li hôn được!
- Cho em một lí do đi? Tại sao chúng ta không thể li hôn?
Hắn lắp bắp, bàn tay đang níu lấy tay cô dần thả lỏng. Cô dứt khoác đẩy tay hắn ra, nhún nhẹ vai:
- Chẳng có lí do gì để níu kéo nữa!
Cô bước ra cửa, đi nhanh trên hành lang vắng. Phải một lúc sau hắn mới nhận ra điều đó, lập tức đuổi theo cô. Nhìn thấy cô ở cuối hành lang, hắn rất nhanh mà chạy tới chặn cô lại:
- Hạ Âm! Em nghe anh nói đã! Chúng ta không thể li hôn được!
Cô dừng bước thật, tuy nhiên không thèm để hắn trong mắt nữa. Hắn thiết tha nắm lấy đôi tay kia một lần nữa:
- Hai đứa trẻ còn quả nhỏ, em đành lòng nhìn chúng không có một mái ấm gia đình sao?
Sau câu nói đó thì cô đưa mắt nhìn hắn, bên môi bỗng nhếch lên một nụ cười mỉa mai:
- Mái ấm gia đình? Anh hiểu thế nào là mái ấm gia đình không?
- Anh...
- Là một gia đình mà có ba, có mẹ, có những đứa trẻ cùng chung sống. Trong đó ba và mẹ phải cùng nhau cố gắng để cái gọi là mái ấm đó không bị rạn nứt. Em luôn cố gắng vì điều đó, còn anh thì sao? Chính anh lại là kẻ khiến cho mái ấm đó bị nứt kia kìa!
Cô dừng lại một chút, đáy mắt nổi một tầng sương mỏng:
- Không cần nhiều lời nữa! Anh không cho em tình yêu cũng không cho con tình thân, chấm dứt ở đây đi! Con em sẽ nuôi!
Hạ Âm bỏ đi, quyết không nghe hắn nói thêm một lời nào nữa.
Bách Ngộ nhìn cô khuất dần, giận dữ ném áo khoác trong tay xuống đất. Hắn đưa tay vò đầu, cáu gắt:
- Khốn khiếp! Dựa vào cái gì mà cướp con của tôi đi chứ?!
Hạ Âm dĩ nhiên nghe thấy mấy lời đó, chỉ là không muốn quan tâm nữa.
Thứ cô quan tâm bây giờ là Úc Ni cơ!
Đi bộ xuống mấy tầng thì cô bắt gặp vài người quen. Là hai người hàng xóm đang đứng trước cửa một phòng bệnh. Cô tiến tới thì thấy Mục Đăng say giấc trong lòng dì Lí, đôi mắt nó đỏ mọng trông đến đội nghiệp. Dì Lí thấy cô liền bật dậy, hỏi gấp:
- Hạ Âm! Con có sao không? Hôm qua miệng con trào ra máu!
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, đón lấy Mục Đăng:
![](https://img.wattpad.com/cover/246305105-288-k204174.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Tìm Em Trong Mỗi Cơn Mơ / Thanh Trúc
Proză scurtă"Xin đừng quên em, xin anh đừng quên em" - bó lưu ly đó chính là món quà cuối cùng người đàn ông này có thể tặng cô, cũng là lời cuối cùng người phụ nữ này muốn gửi gắm cho hắn. Truyện mang phong thái nhẹ nhàng, ngược tâm lẫn thân đều khá nặng, kết...