Đêm đen gian phòng trùng trùng điệp điệp, cả thân thể Chu nhất thời chẳng cử động được chân tay. Duy nhất là hai con mắt miên man cơn buồn ngủ, cũng vì giọng nói mông lung muôn phần dịu dàng và yêu chiều kia.
Nguyễn Bạch Chu tỉnh giấc.
'Ơ hay, bị bóng đè hả trời?'
Rủa thầm khó chịu không thuần phục, đảo mãn nhãn nhìn khắp cả bốn góc bức tường. Thanh thiếu niên gan lì như cậu đây còn lâu mới sợ mấy cái trò trẻ con này, nhưng nếu xác định cái chất giọng tên bã đậu này dám tiếp tay đến nơi đất lạ người dưng.
Là thiếu nam mĩ miều ông cố nội đây chỉ muốn đấm cho bay mỏ!
"Ngươi có hay biết chăng việc... để Nữ Hoàng đợi lâu, cái giá phải trả là cái đầu trên cổ ngươi không?"
Bậy bậy bạ bạ! Chính nhà ngươi tự cho phép chờ đợi, thì đâu thể nào lấy lí do lí trấu để tự tung tự tác về việc chặt đầu cậu được đâu, đúng chứ? Đúng chứ?!
"Thật thất vọng làm sao, ta chẳng thể nào nỡ tay lấy đoạt đi cái đầu của ngươi được..."
Giọng nói ngày một lại gần, kèm theo thành giường bị sức ép ngồi xuống nặng nhọc. Ma sát quần áo và lớp ga trắng tinh khiết, đôi găng tay đen bóng bẩy xoa lấy đầu thiếu nam đang nằm trên giường, vụng về quay mặt vào góc tối.
Không muốn cho Thánh Thượng thấy rõ dung nhan che giấu.
"Ngươi xứng đáng nhận được một cái xoa đầu..."
Sựt người tỉnh dậy, cậu thở gấp trên cái ghế con gỗ phòng thư viện. Lúc này Nguyễn Bạch Chu mới vỡ lẽ một điều, nguyên cả đêm hôm qua thay vì ở cái khu tồi tàn để ngủ.
Thiếu nam quất luôn cái sảnh thư viện ngon giấc cành đào.
Người đời thường có câu: sống lâu trong cái khổ, kinh nghiệm đầy mình là thường tình?
Vâng, đối với Nguyễn Bạch Chu thì hoàn toàn ăn khớp từng cọng chân lông.
Mua chuộc con mèo lai chó giống lửng cả xô cá tươi, đồng thời được ông hiệu trưởng cho phép ở lại kí túc xá rách nát, thậm chí tùy ý sử dụng thư viện nhằm mục đích nghiên cứu và tìm cách trở về thế giới mình sống.
Thật khâm phục bản thân mình quá mà, hố hố!
"Cái gương ngu học đó báo mình là cái thế giới mình sống chẳng hề tồn tại..."
Thở dài não nề, gấp sách chỉ vừa được lật một trang duy nhất là đi vào dĩ vãng. Ai biểu trời sanh tánh tình nhu nhược, miệng khẩu nghiệp sướng thay thì giỏi, còn chỉ số thông minh thì bị ông trời tước đoạt đến thất thố.
"Giờ kiếm cách nào về? Không lẽ vô lại cái quan tài rồi đóng đinh chết dí trong trỏng?..."
Chung quanh toàn những thành phần dị hợm có phép thuật, duy nhất chỉ có mỗi Chu là con người bình thường.
Nhưng mà này, không có ma thuật phù phiếm thì Chu cũng giỏi ở khoản khiến người người tái mét cả mặt.
Nắm trong tay biệt danh giờ móng lợn mà bọn bạn thân gọi làm gì?
BẠN ĐANG ĐỌC
Quả Nhiên Là Đại Ngốc!
FanfictionTwisted... Wonderland? Anh chàng nọ hơi khó hiểu, trên trán lộ rõ hẳn những vệt mồ hôi to như hột đậu. Chẳng qua cậu chẳng hiểu được một tí được gọi là hoàn cảnh, đang diễn ra trước thị lực không cận thị 10/10 của cậu. Mái trường tăm tối, sân trước...