10. Bộ tứ quấy rối.

398 54 6
                                    

Đền tiền đã đành, ngồi không cũng oan đã đành nốt, chí ít cũng phải nhả đồ ra để sớm ngày về phòng ngủ một giấc chứ!

Sao tự dưng lại lòi mấy con quỷ chẳng ra hồn thù người gì vậy nè?!

Báo hại Chu phải vận hết nội công, tay đánh đứa này, chân đạp đứa kia, nốt tay còn lại là xua hai thằng bạn báo hại cho đời.

Trời xui đất khiến sao lại còn lục đục nội bộ, một bên thằng Cơ thà bị đuổi, bên thằng Bích thì có chết chả chịu bị nghỉ học.

Grim và cậu bất quá đứng giữa cuộc tranh luận, chưa bao giờ như lúc này, thằng sen và đũy thượng lại hiểu nhau hơn ai hết.

"Ồ?! Giờ ông quyết định trở thành kẻ chết nhát?!"

"Chết nhát thì sao? Mà không chết nhát thì có làm càn?"

Deuce nghiến răng bực bội, hai tay đập vào nhau để làm giãn gân cốt, sẵn sàng để nhào trận đấu. Ace thì chẳng có động thủ gì, chỉ có mỗi nụ cười khiêu khích và biểu cảm muốn chọc tiết.

"Ô kìa, xem ra vẫn chưa đủ mùi đòn nhỉ?"

Nguyễn Bạch Chu thở hắt, cuộn tròn nắm đấm đánh thẳng vào bụng của anh. Phút chốc ngã ra trên lớp thớ cỏ, ôm bụng đau đến độ chảy nước mắt.

Deuce chứng kiến học viên giám sát ầm ầm giận dữ, thành ra biết điều kiềm nén được bản tính cụt lủn. Môi ngậm lại sợ sệt, thái độ trong chấn chỉnh hơn nhiều.

"Mẹ kiếp! Khốn thật! Sao không đánh thằng Deuce đấy?! Mà cứ nhất thiết phải là tui hứng đòn vậy?!"

Cậu đối diện khuôn mặt ấm ức của anh, lâu lâu còn hòa thêm oán trách khó tả. Song Chu cũng chỉ nhún vai, bình tĩnh trả lời.

"Ít ra Deuce có trách nhiệm, ngoan hơn ông, chứ ổng mà như ông, là tui đánh cho phế cả tay chân"

Thở dài ngao ngán, đành dựa cả thân lên góc cây sừng sững làm điểm tựa. Chu cuối cùng cũng tìm được chỗ ngon nghẻ, cả cơ thể sớm thích nghi mà dần phóng thích cơn lười biếng.

"Cãi nhau có được lợi gì? Sao không hợp tác, lấy nhanh hàng về, đền tiền đèn sớm. Sau đó cả ba đứa mỗi người mỗi ngả, khỏi gặp nhau nữa?"

Như được giác ngộ chân lí trong tim, Deuce mới bắt đầu thấu suốt được nhịn một lần được chín điều lành. Ace chẳng hề thua kém, cứ nghĩ viễn cảnh có ngày thoát khỏi vận mệnh làm bao cát cho cậu, anh đã sôi sục khí quản.

"Phát ngôn thế, tức là có kế hoạch rồi sao Chu?"

Anh niềm nở, sớm có lợi về sau, đằng nào nhanh chấm hết để đỡ phiền lòng. Y sau lưng im ắng quan sát, đáy mắt màu xanh mòng két Deuce ẩn chứa chẳng nổi sự tò mò.

"Deuce cướp mạng, Grim làm đấu sĩ, ông làm AD, tui kiêm support"

...

Thằng Chu nãy nói thứ tiếng gì thế?...

Cho dù có người phiên dịch, chắc cũng không thể nào cười nổi.

Vỗ trán câm nín, than ôi. Gần như Chu mém chút nữa quên rằng... sự hài hước của mình ở thế giới cũ, có khi lại biến thành cái vô duyên trong mắt bọn ở thế giới này cũng nên?

Quả Nhiên Là Đại Ngốc!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ