Chap 12

9.3K 686 41
                                    


Dạo này bị deadline dí sml nên chap mới cứ bị trễ. Xin lỗi mọi người nhiều ạ.

¤¤¤

“Jimin à!”

“Ơi? Gì đấy?

Park Jimin xoay người, người thanh niên phía sau lưng đưa tới một lý trà sữa trước mặt cậu.

“Tới giờ ăn trưa rồi, Không định đi ăn à?”

Jimin rất quen tay nhận lấy ly trà sữa. Cậu vừa cắm ống hút vào ly vừa thở dài.

“Nào mà dễ thế. Đang bận bù đầu đây này. Với cả nói chuyện với người lớn phải thêm kính ngữ vào. Không phải ‘Jimin à’ mà là ‘anh Jimin’ nghe rõ chưa?”

Người thanh niên trẻ tuổi không nói kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống.

“Sao nghe bảo mấy hôm nay tác giả Kim rất biết tự giác cơ mà. Bận  gì mà tới thời gian ăn trưa cũng không có thế?”

Jimin chống cằm nhìn bộ dạng thảnh thơi của đồng nghiệp của mình. Cùng là biên tập viên mà sao đãi ngộ lại khác biệt quá vậy.  Cái con người này được làm việc cùng tác giả truyện tình cảm nổi tiếng. Người ta còn là em gái mềm mại mảnh mại xinh đẹp như hoa như ngọc. Nghĩ lại bản thân phải cộng tác chung với cái tên điên kia, đã điên không nói còn viết truyện kinh dị, Jimin cảm thấy bản thân khổ không nói hết. Biên tập viên Park đành đáng thương tu một ngụm trà sữa.

“Haizz… Min Yoongi, nói coi sao số cậu may mắn thế hở? Sao cậu có thể làm việc chung với tác giả L được thế? Có bí quyết gì không thế?”

Min Yoongi im lặng lôi hộp cơm ra.

“Làm việc như bình thường chứ muốn bí quyết gì hả? Không ăn cơm trưa chắc là do lại hết tiền rồi chứ gì? Không sao, hôm nay em nổi hứng nấu cơm hơi nhiều đây. Có muốn cọ một bữa nữa không?”

“Haizzz… cậu không biết rồi. Hôm nay anh thật sự là có chuyện trong người. Nhưng nếu cậu đã có long thì anh không thể không nhận được.”

Tất nhiên Min Yoongi biết thừa là do Jimin lại rơi vào chu kỳ túng thiếu rồi. Cứ tầm này mỗi tháng đều như vậy. Vì vậy nên rất chu đáo chuẩn bị thêm một phần cơm mang theo. Dù sao thì Yoongi vẫn luôn rất quan tâm đến đàn anh của mình ở chỗ làm. Mặc dù sắp tới Yoongi sắp được thăng chức làm trưởng phòng thì cậu đàn em này vẫn rất quan tâm đến Jimin. Có lẽ là vì chỉ có Jimin là người quan tâm giúp đỡ Yoongi khi Yoongi vẫn còn là ma mới. Mặc dù cũng không giúp được gì nhiều cho lắm, nhueng Yoongi thật sự rất có hảo cảm với Jimin.

“Ừm hứm, nói nghe coi có chuyện gì? Nếu giúp được thì em sẽ giúp.”

“Haizzz… Chuyện trong nhà ấy mà… Mệt mỏi ghê….”

Yoongi không hề ngạc nhiên, tháng nào cũng nghe lặp đi lặp lại một câu này, đã quen tới mức thuộc lòng. Anh tiếp tục mang ra hai đôi đữa từ trong túi đựng hộp cơm.

“Được rồi, lại ăn cơm.”

Park Jimin cứ như chỉ chờ có vậy, hai mắt sáng rực nhào tới.

“Min Yoongi, bữa cơm hôm nay anh sẽ không quên đâu. Cứ đợi khi nào anh thăng chức anh sẽ trả lại cho cậu một bữa cơm sang chảnh hơn ở nhà hàng năm sao luôn.”

(Vkook) Tôi vô tình bán bố mình cho thầy giáoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ