Chương 17

13.3K 1K 202
                                    

Quan An Lâm cũng chẳng muốn làm gì Trần Vận Thành cả, đêm nay gã xuất hiện ở đây chỉ là muốn tới gặp Trần Vận Thành mà thôi.

Gã đứng trong bóng tối nghe thấy giọng nói của Trần Vận Thành, gã biết đối phương không nhìn thấy mình, bèn giơ tay định chặn anh lại, kết quả không ngờ người đàn ông sau lưng Trần Vận Thành lại ra tay chẳng nể nang gì như thế.

Nhà Quan An Lâm rất nghèo, tốt nghiệp cấp hai đã ra xã hội lăn lộn, rồi lại bị nhốt trong tù hai năm, từ nhỏ đến giờ đánh nhau vô số lần, rất ít người có thể làm đối thủ của gã, nhưng sức mạnh của người đàn ông trước mặt này quá lớn, bóp lấy cổ gã thật chặt không chịu buông, gần như lập tức khiến gã cảm thấy nghẹt thở.

Gã chụp lấy tay đối phương, thử vặn ngón tay của hắn ra, đồng thời giơ đầu gối lên đá về phía đối phương.

Người đàn ông đó phản ứng rất nhanh, hắn nhấc chân lên chặn chân của gã lại, đồng thời trên tay lại càng tăng thêm sức mạnh, bóp đến mức Quan An Lâm gần như mất đi khả năng chống cự.

Lúc này, Trần Vận Thành nắm vội lấy cánh tay đang bóp cổ Quan An Lâm, giọng gấp gáp nói: "Đây là bạn của tôi, anh thả tay ra trước đi." Ninh Quân Diên vẻ mặt lạnh lùng quay đầu nhìn Trần Vận Thành, rồi mới chậm rãi thả bàn tay đang bóp cổ Quan An Lâm ra.

Quan An Lâm lùi ra sau mấy bước dựa lưng trên tường, gã giơ tay lên che cổ mình, hơi đau đớn ho khụ khụ mấy tiếng, sau đó nhìn về phía Ninh Quân Diên đang đứng bên cạnh Trần Vận Thành, không thể nào chịu thua nên lại muốn ra tay thêm một lần nữa.

Lần này Trần Vận Thành bắt lấy cánh tay của gã, nhíu mày nói: "Hôm nay cậu đến đây để đánh nhau hả?"

Quan An Lâm không nói gì, mà vẫn dùng ánh mắt hung dữ nhìn Ninh Quân Diên một lát, rồi mới quay đầu nhìn Trần Vận Thành, nói: "Tôi tới tìm anh."

Trần Vận Thành nói: "Cậu có thời gian để nói chuyện với tôi rồi à?"

Ninh Quân Diên im lặng đứng bên cạnh Trần Vận Thành, chẳng nói gì.

Quan An Lâm nói: "Tôi có thời gian, nhưng hình như anh không rảnh."

Trần Vận Thành biết Quan An Lâm để ý việc Ninh Quân Diên đang ở đây, nhưng giờ anh không muốn bảo Ninh Quân Diên rời đi vì Quan An Lâm, bèn nói: "Chỉ cần cậu muốn, thì chúng ta có rất nhiều thời gian để nói chuyện."

Nghe thấy vậy, Quan An Lâm xoay người rời đi.

"An Lâm!" Trần Vận Thành lớn tiếng gọi gã: "Cậu định đi theo Trương Văn Dũng tiếp đấy à?"

Quan An Lâm dừng bước, quay đầu lại nói: "Liên quan gì đến anh?"

Trần Vận Thành nói: "Tôi nói rồi, trong mắt Trương Văn Dũng chỉ có tiền, mỗi một việc mà hắn ta muốn cậu làm đều là lợi dụng cậu, nếu như hắn ta coi cậu là anh em thật, thì lúc đó đã không xúi cậu làm những việc kia rồi!"

Cảm xúc của Quan An Lâm bị kích thích, gã ta bèn xoay người lại đi thật nhanh về phía Trần Vận Thành: "Anh thì coi tôi là anh em? Anh coi tôi là anh em mà trơ mắt nhìn tôi vào tù?"

SỰ Ỷ LẠI NGUY HIỂMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ