Chương 33

11.4K 999 318
                                    

Long Triển Vũ chào hỏi rồi rời đi, anh ta bước lên một chiếc xe cảnh sát dừng ở ven đường, giao chìa khóa xe cho đồng nghiệp còn mình thì ngồi lên ghế phó lái.

Trước khi đi, anh ta lại nằm nhoài bên cửa sổ xe gọi Trần Vận Thành: "Cậu lại đây." Anh ta ngoắc ngoắc ngón tay.

Trần Vận Thành bước tới, cúi người xuống nhìn hắn qua cửa sổ xe.

Long Triển Vũ ghé sát tai Trần Vận Thành, thấp giọng nói: "Tôi chắc chắn sẽ bắt được mấy người đó, cũng cho người canh giữ bên này, không để cho Trương Văn Dũng có cơ hội tới tìm cậu làm phiền nữa."

Trần Vận Thành nói: "Cảm ơn, cảnh sát Long."

Long Triển Vũ lại nói: "Nhưng Chu Ngạn là do cậu làm chạy trốn, cậu gọi cậu ta về tự thú đi."

Trần Vận Thành hơi bất đắc dĩ: "Tôi không biết Chu Ngạn ở đâu."

Long Triển Vũ nói: "Giờ vợ con cậu ta đều đang ở bệnh viện, tôi tin cậu ta không thể chạy đi đâu được, cậu nói với cậu ta nếu như ra tự thú, tới tòa án cầu xin thẩm phán, suy xét đến tình hình của gia đình cậu ta, không phải là không thể hoãn thi hành án. Bảo cậu ta suy nghĩ tỉnh táo một chút, đừng gây ra phiền toái lớn hơn nữa."

Nghe thấy Long Triển Vũ nói câu sau cùng, Trần Vận Thành chợt nhớ tới người cha dượng của Chu Ngạn bị đánh chết ở nhà, trái tim bất giác cứ đập thình thịch.

Long Triển Vũ nhìn anh: "Vẻ mặt của cậu là sao đấy?"

Trần Vận Thành nhắm mắt lại, để biểu cảm của mình trông không quá nghiêm trọng, anh từ bên cạnh cửa xe đứng thẳng người lại, nói: "Tôi biết rồi cảnh sát Long, chỉ cần gặp được Chu Ngạn, tôi chắc chắn sẽ khuyên chú ấy."

Long Triển Vũ gật đầu, gọi đồng nghiệp ở bên cạnh lái xe đi.

Đợi Long Triển Vũ rời đi, Trần Vận Thành quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Quân Diên đang vô cảm đứng im tại chỗ nhìn bọn họ, anh vội vã bước tới, do dự một lát rồi giải thích: "Người ban nãy là cảnh sát phụ trách vụ án."

Ninh Quân Diên không nói gì.

Trần Vận Thành xoay người nhìn tiệm tạp hóa mà mình đã kinh doanh hơn hai năm, không nén nổi mà thở dài một hơi, rồi giơ tay cầm cái chổi đang dựng ở góc tường.

Anh định quét hết mấy mảnh thủy tinh vỡ, nhưng trước khi quét, lại ngồi xổm xuống nhặt mấy gói thuốc trông bao bì vẫn còn nguyên và những thứ khác ở dưới mặt đất lên.

Lúc này Ninh Quân Diên bước tới, lấy chổi trong tay Trần Vận Thành, nắm cổ tay anh nói: "Đi bệnh viện trước đã."

Trần Vận Thành nói: "Không cần đâu, tôi không bị thương, chỉ là bàn tay bị mảnh thủy tinh đâm vào thôi."

Ninh Quân Diên nói: "Cho tôi xem thử."

Trần Vận Thành cúi đầu, phải mở băng gạc quấn lộn xộn trên tay cho hắn xem.

Nhưng Ninh Quân Diên lại nói: "Còn trên người nữa."

Trần Vận Thành dừng động tác của mình lại, ngước lên nhìn hắn.

SỰ Ỷ LẠI NGUY HIỂMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ