Chương 26

12.5K 844 143
                                    

Quê của Chu Ngạn là một thị trấn nhỏ dựa vào núi ở cạnh sông, bao quanh thị trấn là một dãy núi, phía trước là một con sông lớn chầm chậm chảy qua.

Vừa rời khỏi đường cao tốc không xa là có thể nhìn thấy mấy tòa nhà cao tầng ở ven đường, mà xe từ từ chạy sâu vào trong thị trấn là có thể nhìn rõ những nhà lầu cũ cao sáu bảy tầng.

Bọn họ vẫn chưa ăn trưa.

Ninh Quân Diên hỏi Trần Vận Thành: "Muốn ăn gì?"

Trần Vận Thành không trả lời, anh cảm thấy ăn gì cũng được, cho dù là ăn một tô mì ở quán mì nhỏ ven đường cũng chẳng sao cả, nhưng anh lại nghĩ tùy ý quá thì hơi oan ức cho Ninh Quân Diên.

"Anh muốn ăn gì thì tôi ăn cái đó," cuối cùng Trần Vận Thành nói thế với Ninh Quân Diên.

Ninh Quân Diên gật đầu, hắn giảm bớt tốc độ, lái xe về phía trước trên con đường của thị trấn, mãi cho đến khi nhìn thấy một nhà hàng món ăn Trung Quốc có cách trang trí và hoàn cảnh đều rất tốt ở ven đường, mới tìm chỗ để đỗ xe, rồi cùng Trần Vận Thành xuống xe ăn cơm.

Đã qua giờ ăn trưa, trong nhà hàng rõ ràng chẳng có một khách hàng nào cả, nhưng Ninh Quân Diên vẫn muốn đặt một phòng riêng, rồi cùng Trần Vận Thành ngồi bên bàn tròn nhỏ để ăn cơm.

"Không có phòng nhỏ," Ninh Quân Diên nói.

Trần Vận Thành dùng nước sôi tráng bát đũa, nói: "Mấy nhà hàng cơm Trung Quốc kiểu này thường không có phòng nhỏ dành cho hai người đâu."

Lúc đã tráng sạch bát đũa đặt lại trên bàn, Trần Vận Thành vốn muốn nói với Ninh Quân Diên rằng vất vả cho hắn vì phải đi chuyến này cùng mình, nhưng chưa nói ra khỏi miệng lại sợ câu trả lời của Ninh Quân Diên làm anh không biết phải tiếp lời như thế nào tiếp, nên cuối cùng anh dứt khoát từ bỏ không nói nữa.

Món ăn dành cho bữa trưa là một mình Ninh Quân Diên gọi, ba món một canh, có chay có mặn.

Lúc nhân viên phục vụ đưa canh lên, Trần Vận Thành cầm bát canh trước mặt Ninh Quân Diên lên giúp hắn múc một bát, ánh mắt của Ninh Quân Diên vẫn luôn đặt trên tay anh, hắn khẽ nói: "Cảm ơn."

Trần Vận Thành đành phải nói: "Không có gì."

Ăn xong, Trần Vận Thành gọi phục vụ tính tiền, nhưng nhân viên phục vụ lại nói với anh rằng sau khi gọi món xong Ninh Quân Diên đã thanh toán rồi.

Trần Vận Thành chợt cảm thấy bất lực, bọn họ ra khỏi nhà hàng, Trần Vận Thành đứng ở ven đường hỏi Ninh Quân Diên: "Anh cảm thấy tôi nghèo, nên không xem tôi là anh em phải không?"

Ninh Quân Diên đang cầm chìa khóa xe, vốn đang định đi lấy xe, nhưng nghe anh hỏi thế, bèn quay đầu lại nhìn anh, hỏi: "Sao cậu lại nói vậy?"

Trần Vận Thành cảm thấy mình hơi đạo đức giả, nếu là trước đây anh sẽ chẳng chú ý đến những chuyện này, càng sẽ bất chấp bầu không khí lúng túng mà nói ra lời mình muốn nói, nhưng hai ngày nay tâm trạng anh cứ rối bời, một nửa là vì Chu Ngạn, nửa kia là vì Ninh Quân Diên, anh không nhịn được mà nói: "Anh đi tìm Chu Ngạn với tôi ở nơi xa thế này, mà ngay cả bữa cơm cũng không cho tôi mời? Anh cảm thấy tôi tiếc chút tiền này phải không?"

SỰ Ỷ LẠI NGUY HIỂMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ