Chương 15

234 10 0
                                    

Sắp đến tháng chín, mấy ngày nay Cố Linh đang tìm nhà trẻ khắp nơi, hầu như là mấy nhà trẻ ở gần đây cô đều tìm qua một lượt. Nhà trẻ công lập căn bản là không được, mà nhà trẻ tư nhân cũng không thể trông mong, đều từ chối.

Hôm nay Cố Linh đưa con đi hơn một tiếng mới đến được nhà trẻ.

Tại đây, Cố Linh đề cập bất mãn với hiệu trưởng, cô thử suy nghĩ lại, tuy là hơi xa một chút nhưng chỉ cần có chỗ học là tốt rồi. Người phụ trách mang theo tư liệu cười yếu ớt nhìn Cố Linh, lại tự nhiên trò chuyện với đức bé: “Bạn nhỏ, xin chào, năm nay cháu mấy tuổi rồi?”

Cố Phán nắm chặt tay của Cố Linh, chớp chớp mắt, không nói lời nào.

Cố Linh ngồi xổm người xuống, “Phán Phán, nói cho cô giáo biết con bao nhiêu tuổi rồi?”

Phán Phán chép miệng, giơ bốn ngón tay.

Cô giáo sờ đầu Phán Phán, “Thực sự là một đứa trẻ thông minh”. Sau đó đưa mắt nhìn Cố Linh, thở dài, “Nói thật với cô, tình huống của đứa trẻ như vậy, chúng tôi không thể nhận được. Những đứa trẻ này cần được giáo viên quan tâm chăm sóc đặc biệt, mà trong một lớp hơn ba mươi đứa trẻ chúng tôi chỉ có ba giáo viên, sức lực của giáo thực có hạn. Phụ trách con bé là vượt quá khả năng của chúng tôi. Thật xin lỗi.”

Cố Linh thở ra một hơi, “Tôi đã hiểu, làm phiền cô rồi.”

Nhưng Phán Phán không thể không đi nhà trẻ. Cố Linh đột nhiên oán hận bản thân đã đến đây.

Cô dắt Phán Phán đến một sân chơi gần đó. Đây là lần đầu tiên Phán Phán tới đây, khuôn mặt của cô bé tràn đầy hứng thú.

Cố Linh ôm Phán Phán đặt vào trong quả cầu nước. Bên trong có rất nhiều trẻ con đang chơi đùa, trong sân tràn ngập tiếng la hét của bọn trẻ. Bọn nhỏ đang truy đuổi lẫn nhau.

Cố Phán vẫn luôn chỉ chơi một mình, có người đến tìm, cô bé cũng sẽ không đi.

Cuối cùng có một đứa bé nói, “Nó là người câm, không thể nói chuyện, chúng ta đừng chơi với nó.”

Cố Linh chỉ cảm thấy trước ngực của cô như bị người ta tàn nhẫn đâm một nhát dao, cô đứng nơi đó, mọi thứ ở bên tai đều trở nên im ắng trống trải, đôi mắt to của Cố Phán nhìn chằm chằm đám trẻ, chỉ là hiện tại cô bé không hiểu, Phán Phán tiếp tục dời mắt nhìn đồ chơi trong tay.

Cố Linh xoay người, lặng lẽ sờ lên khóe mắt, trong lòng chua xót vô cùng.

Trở lại phòng tranh vào buổi tối, Phương Hủ Hủ đã biết rõ chuyện ngày hôm nay, cô cau mày, “Đến một cái nhà trẻ mà cũng không có điều kiện, Phán Phán vốn không thể ở cùng những đứa trẻ đó. Nhưng không đi nhà trẻ thì không được.”

Cố Linh đau đầu, “Mình đã đi khắp các trường mẫu giáo, nhưng không có nhà nào chịu nhận.”

“Để mình đi hỏi thử, có người quen biết chắc chắn sẽ có cách.”

“Hủ Hủ, cám ơn cậu.”

“Nói mấy lời ngốc đấy làm gì, mình và cậu còn cần phải cám ơn sao. Đúng rồi, anh Lục đã trở về.” Phương Hủ Hủ nháy mắt. “Thật tốt, cậu mau tranh thủ nhờ anh ấy tìm người giúp đỡ Phán Phán.”

[Cover] (Gillinh) Chấp niệmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ