Chương 17

202 15 1
                                    

Không có người nói chuyện…

Năm chữ này lập tức làm cô kích động.

Cố Linh nhất thời biến sắc, “Anh dựa vào cái gì mà nghe điện thoại của tôi?! Tống Thừa Trúc, anh đây là xâm phạm quyền riêng tư !” Cô tức giận, hô hấp liền trở nên dồn dập, “Anh đã nói cái gì?”

Cô vội vàng cầm điện thoại, nhìn vào lịch sử cuộc gọi.

“Làm sao vậy? Phán Phán là ai?” Tống Thừa Trúc hỏi.

Cố Linh lạnh nhạt, “Không phải việc của anh.” Cô từ từ bình tĩnh lại.

Tống Thừa Trúc thoáng nhìn thấy đáy mắt cô ẩm ướt, nhưng cũng không hỏi thêm gì.

Cố Linh đưa bản phác họa cho anh.

Tống Thừa Trúc mở ra xem, lông mày nhíu lại, “Cô vẽ sao?”

Cố Linh gật đầu.

Tống Thừa Trúc nhìn cánh tay phải của cô, trầm ngâm suy nghĩ, xem ra tay của cô quả thật bị thương rất nghiêm trọng.

“Nếu như anh cần sửa…”

“Tôi cảm thấy chất lượng của bức tranh này cùng với giá tiền tôi phải trả không phù hợp.” Tống Thừa Trúc nói thẳng ra.

Sắc mặt Cố Linh trắng bệch, thật sự anh nói rất đúng, cô cũng không muốn phản bác. Thương nhân quả nhiên là thương nhân, đúng là quỷ trắng trợn bóc lột.

Cô cũng không muốn tranh cãi với anh, “Nếu như anh không hài lòng… có thể kết thúc hợp đồng, lệ phí vi phạm hợp đồng có thể tính toán.” Cô hào phóng nói.

Không còn ràng buộc với anh, số tiền kia cô nguyện ý không cần.

Tống Thừa Trúc làm sao không biết suy nghĩ cô, “Được rồi, tôi miễn cưỡng có thể chấp nhận.”

Cố Linh mệt mỏi mở to mắt, “Anh có ý gì?”

Tống Thừa Trúc tràn đầy hứng thú, khóe miệng nhếch lên vẽ thành một đường cong, “Vậy cô cho rằng trước kia tại sao tôi lại phải lấy cô?”

Đột nhiên nói đến việc này, Cố Linh cười lạnh một tiếng, “Nếu mà anh không có yêu cầu gì đối với bản phác họa… tôi đi trước. Tống tiên sinh trả thù lao hào phóng như vậy, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ sớm giao tranh đến.”

Tim Tống Thừa Trúc co lại.

Cố Linh chép miệng, cảm giác có chút khát. Tống Thừa Trúc nhìn ra được, cầm lấy cái bình trước mặt cẩn thận rót cho cô một ly nước, quay đầu lại đưa cho cô.

Cố Linh nuốt yết hầu, “Anh biết không, một khi bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ dây thừng.”

Bị người tin tưởng tổn thương mới là tổn thương trí mạng, có lẽ khó có thể phục hồi lại được như cũ.

Cố Linh nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của anh, tự nhiên cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều.

Tống Thừa Trúc vung tay ném cái ly kia đi, nước tung tóe đầy đất, “Thế nào, tìm được đường lui rồi, cho nên hiện tại mới đắc ý như vậy?”

[Cover] (Gillinh) Chấp niệmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ