Chương 23

203 15 1
                                    

Tống Thừa Trúc không tự chủ cuộn tay nắm đứng lên, trong lòng tràn đầy tức giận. Cô muốn đến nhà Lục Diệp Thanh ở? Còn muốn đem theo con gái?

Bỗng nhiên lúc đó anh tức giận không thể khống chế, gân xanh trên trán đều nổi hết lên.

Tần Phượng nhìn anh, bỗng nhiên có ý nghĩ không tốt: " Thừa Trúc, trả thù chỉ làm cho con người ta sống trong đau khổ. Cậu thông minh như vậy sẽ hiểu chứ. Linh Linh con bé đã cố gắng bỏ xuống quá khứ, hy vọng cậu cũng có thể như vậy."

Lúc này Lục Diệp Thanh và Cố Linh từ bên ngoài về.

Hai người vừa nói vừa đi tới, cả hai mặc đồ đen trắng, nhìn qua giống cặp tình nhân. Lục Diệp Thanh nhìn mặt Cố Linh, khoé miệng cười tự nhiên mà ôn nhu.

Tống Thừa Trúc vừa nhìn đã hiểu, đó là tình cảm chân thành của người đàn ông dành cho người phụ nữ.

Hai người không phát hiện ra anh, hoặc trong một khắc kia trong mắt họ chỉ có nhau nên không hề nhìn thấy người khác.

Sắc mặt Tống Thừa Trúc lạnh đến cực điểm, hắn trầm mặc nhìn một màn này.

" Dì, chúng con.." Lời nói của cô chưa dứt, lúc này mới nhìn thấy Tống Thừa Trúc.

Bốn mắt nhìn nhau, cô theo bản năng nhìn thoáng qua Lục Diệp Thanh. Vẻ mặt Lục Diệp Thanh vẫn như cũ: " Dì để đồ đạc bên trong, con tới đem đi là được rồi."

Tần Phượng lắc đầu: " Dì cũng đang rãnh rỗi không làm gì, giúp các con chuyển đồ sẽ nhanh hơn."

Tống Thừa Trúc đứng ở kia bỗng trở nên dư thừa.

Cố Linh không muốn nói chuyên với anh: " Tống tiên sinh, anh đến lấy tranh sao?" Mái tóc dài của cô dùng dây buộc lại, gương mặt mộc mạc không chút son phấn, thời điểm đôi mắt kia nhìn anh, không hiểu sao anh lại thấy căng thẳng.

Tống Thừa Trúc cực hận cách xưng hô này. Tống tiên sinh, xa cách lạnh nhạt. Trong lòng âm thầm hy vọng cô đối với anh có chút oán hận, cũng tốt hơn hiện tại, không lạnh không nhạt.

" Vẽ xong rồi?" Anh nheo mắt lại.

Cố Linh chà xát mười đầu ngón tay, vừa khuân đồ nên có chút tróc da: " Còn ba bức chưa xong, những bức khác đều đã xong. Nếu anh muốn hôm nay có thể mang về."

" Tốt." Tống Thừa Trúc nhìn cô: " Muốn dọn đến chỗ Lục Diệp Thanh ở sao?"

Lục Diệp Thanh từ bên trong mang ra một hộp giấy to: " Linh Linh, cái này là của em hay Hủ Hủ?"

Ánh mắt Cố Linh dời đi chỗ khác, cô thoáng khom người mở ra: " Của em."

Tống Thừa Trúc liếc nhìn cái hộp, dường như có gì đó đập vào mắt khiến anh giật mình.

" Anh mang lên xe trước, em kiểm tra xem có bỏ sót đồ hay không."

" Em tới giúp anh. Tống tiên sinh, thật xin lỗi, nếu anh muốn lấy tranh, buổi tối tôi sẽ mang qua."

" Được." Tống Thừa Trúc nhếch miệng, cắn răng bỏ lại một chữ rồi trực tiếp đi.

Cố Linh chạy đến bên Lục Diệp Thanh: " Em giúp anh."

[Cover] (Gillinh) Chấp niệmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ