"Mộ Kiệt!"
"Ta thích ngươi!"
"Tiêu Nhược Thiên, ta. . ." Không đợi đến Mộ Kiệt nói hết lời, Tiêu Nhược Thiên liền dùng môi ngăn lại bên môi Mộ Kiệt. Không khí trong phòng trở nên dị thường mập mờ, âm thanh hấp dẫn từ bờ môi truyền đi, quanh quẩn bên tai hai người. Mộ Kiệt cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác, chứ đừng nói là hôn nồng nhiệt. Lần trước Tiêu Nhược Thiên hôn mình, cũng chỉ là im lặng để nàng hôn. Mà bây giờ sự nhiệt tình của Tiêu Nhược Thiên, quả thực để cho Mộ Kiệt có chút chống đỡ không được, đầu lưỡi Tiêu Nhược Thiên nhẹ nhàng chạm vào trên răng Mộ Kiệt, đầu lưỡi ở trên vẽ thành nhiều vòng, khi chạm vào đúng nơi cần tìm, nhẹ nhàng đùa giỡn, làm cho Mộ Kiệt nhịn không được động động đầu lưỡi, đáp lại nàng. Tiêu Nhược Thiên cảm giác được Mộ Kiệt đáp lại, cao hứng thiếu chút nữa chảy cả nước mắt.
Hôn xong, hai người từng hơi thở gấp. Mộ Kiệt nhìn vào ánh mắt long lanh của Tiêu Nhược Thiên, vừa muốn nói gì đó, thì môi Tiêu Nhược Thiên lại tiếng sát lại. Hai bờ môi kề nhau, Tiêu Nhược Thiên tinh tế hôn lên môi dưới của Mộ Kiệt, trong miệng nỉ non nói: "Đừng nói, đừng cự tuyệt ta được không? Ta là lần đầu tiên yêu thích một người đến như vậy, chẳng lẽ ngươi đối với ta một tí cảm giác đều không? Nếu như không, tại sao ngươi lại đáp lại ta? Tại sao lại liều mạng bảo vệ ta? Cho ta một cơ hội được không? Thử tiếp nhận ta, ta sẽ đối với ngươi tốt thật tốt, cho dù ngươi không thích ta, cũng đừng từ chối tình yêu của ta dành cho ngươi được không?"
Nghe những lời gần như cầu xin của Tiêu Nhược Thiên, trái tim kiên định của Mộ Kiệt cũng mềm ra. Kỳ thật mình không phải là không có cảm giác với nàng không phải sao? Nếu như mình chỉ là một nữ nhân bình thường, không có mối thù của cha mẹ, không có hắc bang đuổi giết, không có hàng đống nợ máu, thì có thể đã đáp ứng nàng từ sớm rồi không phải sao? Đáng tiếc, ta không phải, ta căn bản không xứng với ngươi.
"Tiêu Nhược Thiên, ta thừa nhận ta đối với ngươi có cảm giác, nhưng ta căn bản là không thể yêu được bất cứ người nào, ta không có tư cách này, nếu như ngươi có thể tiếp nhận người như ta...A.... Còn chưa nói xong, miệng của Mộ Kiệt đã bị Tiêu Nhược Thiên bưng kín.
"Không sao, ta có thể đợi, đợi ngươi có thể thích ta, sau đó yêu ta. Mặc kệ ngươi là loại người như thế nào, tội phạm giết người cũng được, quái thai cũng được, chỉ cần ngươi là ngươi, ta chính là thích là Mộ Kiệt, không quan tâm ngươi là người như thế nào."
Tiêu Nhược Thiên chặt chẽ ôm lấy Mộ Kiệt, chỉ sợ một cái vút qua, Mộ Kiệt sẽ biến mất hoàn toàn. Tiêu Nhược Thiên trong lòng cao hứng, nước mắt từ hốc mắt thi nhau chảy xuống. Tiêu Nhược Thiên, ngươi sao lại vô dụng như vậy? Không phải là người khác đồng ý tiếp nhận ngươi rồi sao? Cái loại không có tiền đồ. Mộ Kiệt nhìn thấy những giọt nước mắt của Tiêu Nhược Thiên, trong nội tâm giống như bị những giọt nước mắt nóng hổi kia chạm vào. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng của Tiêu Nhược Thiên, giống như đang đối đãi với thú cưng. Tiêu Nhược Thiên nhìn vào mắt Mộ Kiệt, cho tới bây giờ chưa bao giờ tưởng tượng ra sẽ có được một ngày như vậy, mình sẽ được người này dùng ánh ôn nhu mà đối đãi. Vừa định hôn tiếp, lại bị Mộ Kiệt ngăn lại. "Này! Ngươi hôn chưa đủ à? Ngươi không trở về à?" Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Không nghĩ tới vừa mới nói một chút như vậy mà đã hai giờ trôi qua rồi. Nàng xoay người xuống giường, giúp Mộ Kiệt đắp kín mền, giữ nguyên nụ cười trở về phòng bệnh của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][Edit] Yêu, chỉ cần ta và ngươi
AksiyonTác giả : Hiểu Bạo Edit : Kwon Fu + FuuAki Beta : Vô Ưu Vô Lo ========== Văn án: Nàng, là hắc bang lão đại nữ nhi. Nàng, là cảnh sát nữ nhi. Thượng một đời gút mắc, làm cho nhân sinh của các nàng xuất hiện cùng xuất hiện. Nếu như yêu một người là mộ...