- Jung Yerin, chờ em!
Yerin khựng lại khi nghe em hét gọi tên mình. Cô nửa muốn rời đi nửa lại muốn biết em sẽ nói gì. Một lát sau, cô quay người lại, mắt chạm mắt em, đối diện với em một cách thật đàng hoàng.
- Chị......đừng đi được không?
- Vì sao?
Có chút hơi đau khi nghe chị ấy hỏi lại. Em cố bình tĩnh, cố nghĩ xem bản thân nên trả lời câu hỏi này thế nào. Bởi lẽ kì thực em cũng không biết vì sao nữa, vì sao chị ấy lại không được đi? Em lấy cớ gì để giữ chị lại đây.
- Em......có thể hỏi chị một câu được không?
- Ừ.
Yerin gật đầu với em. Nói cho cùng bản thân cô cũng không biết phải đối diện với em thế nào và bằng lý do gì. Cảm xúc trong tim khiến cô bối rối, muốn tìm cách lảng tránh.
- Chị đã từng yêu em chưa?
- .......chưa từng.
"Có, chị yêu em nhiều lắm".
Em cắn môi, cố ngăn đi cảm xúc của bản thân. Em hít thật sâu, tỏ ra bản thân thật bình tĩnh dẫu cho trong tim cảm thấy đau nhói vô cùng.
- Chị đã bao giờ coi em là Hwang Eunbi chưa? Là Hwang Eunbi chứ không phải Hwang SinB.
- ........chưa bao giờ.
"Đã từng, hơn nữa là rất nhiều lần".
Eunbi không nhịn được nữa rồi, em thấy mọi thứ nhòe đi và khóe mắt ươn ướt. Em gần như mếu máo trước Yerin mặc cho xung quanh đầy người qua lại, mặc cho tất cả mọi thứ. Cảm xúc của em từ trước đến nay hóa ra chỉ là cảm xúc một chiều, là cái do em tự đơn phương mà ra. Em đã đoán trước chỉ là không ngờ khi nhận được câu trả lời từ chính miệng Yerin thì lại cảm thấy đau đến vậy. Trái tim em như vỡ vụn thành từng mảnh, đau lắm.
Yerin thấy em khóc, trong lòng cô cũng xót xa vô cùng. Cô luống cuống không biết phải làm gì nhưng lại chẳng thể dỗ dành em được. Có chứ, cô yêu em nhiều lắm, cô đã nhận ra điều đó khi cuộc sống bỗng thiếu vắng bóng em. Có chứ, cô đã luôn coi em là Hwang Eunbi bởi lẽ cho dù vẻ ngoài có giống thế nào thì sâu trong thâm tâm cô vẫn biết rõ em chính là Hwang Eunbi. Jung Yerin đã yêu Hwang Eunbi, nhưng Jung Yerin lại hèn nhát không dám thừa nhận.
- Chị đi đi, em không níu kéo chị nữa.
Em lau sạch nước mắt, vừa nói vừa bỏ chạy thật nhanh rời khỏi nơi này. Em chỉ sợ bản thân còn ở đây thêm phút giây nào thì sẽ càng cảm thấy đau thêm phút giây đó. Sự thật này kì thực quá khó để chấp nhận và đối mặt.
Nhìn em rời đi, Yerin bất giác cảm thấy thực đau lòng. Cô muốn gọi em lại mà nói không nên lời, miệng mấp máy nhưng lại chẳng có âm thanh nào thoát ra được. Bản thân vốn đã khiến em đau, Yerin thực sự không muốn ở bên em khiến em đau hơn nữa. Bàn tay cô nhuốm đầy máu tanh, trong lòng cô vẫn còn lời hứa với SinB, lời hứa cô đã tự hứa với chính mình rằng sau khi xong chuyện sẽ đến cùng em ấy.
- Bi à......
Nhưng rồi, ngay sau đó cô đã vội chạy theo Eunbi, chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Có lẽ SinB sẽ chẳng giận cô đâu, đúng không? Suốt gần mười năm của cô đã dành cho em ấy, và thêm cả mấy năm nay nữa, cô đã theo đuổi mong muốn báo thù mà quên đi cuộc sống của chính mình, quên đi những ước mơ của bản thân. Bây giờ cô muốn được sống vì mình, đó đâu phải là sai trái.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SinRin/RinB] Xiềng Xích
Fanfiction"Giao ước đã kí, có muốn thoát cũng không thể thoát khỏi tầm kiểm soát nữa. Sợi dây xích vô hình này không muốn cũng phải chịu. Đó là sự ràng buộc cả thể xác lẫn tâm hồn, mãi không thoát được......" "Nhớ, em là của tôi!"