Chương 16: Giam cầm

199 15 0
                                    

Một đêm ngắn ngủi, Eunbi vui vẻ như một đứa trẻ được cho kẹo. Em nói chuyện cùng Yerin khá lâu, còn chị ấy chỉ lẳng lặng lắng nghe. Yerin có vẻ hơi lạ nhưng ít ra chị ấy vẫn luôn đối xử với em rất tốt và em vui vì điều đó.

- Chị ơi.

- Hửm?

Yerin nhấp một ngụm cà phê rồi nhướn mày nhìn Eunbi vì em vừa gọi mình. Cô hơi ít nói, có vẻ là khá lạ so với dáng vẻ bên ngoài của cô nhỉ. Nhưng Yerin là vậy đấy, cô chẳng thích nói nhiều mà thích nghe hơn.

- Em biết điều này là không đúng nhưng em có thể biết về......

- Không, chị nghĩ là không.

Yerin lắc đầu, cô biết suy nghĩ của em và cô không thích điều đó. Em sẽ không vui, tất nhiên rồi nhưng cô cũng sẽ không chiều theo em. Đó là bí mật, là kí ức và là thế giới của cô, em không có quyền biết đến.

- Chị biết em muốn hỏi gì sao?

- Căn phòng đó, không phải sao?

- À.....dạ.

Em thắc mắc, thắc mắc rất nhiều, em thật sự rất rất muốn biết về nó. Nhưng, qua lời nói, qua ánh mắt của Yerin, em biết đó là không thể. Có lẽ nơi đó có gì đó rất quan trọng mà cô không thể cho em biết được.
_______________________

- Rốt cuộc là ai, là ai đã sai cô đến chứ? Nói đi, chúng trả bao nhiêu tôi sẽ trả gấp đôi, gấp ba cũng được.

Gã đàn ông trung niên phả ra một hơi khói dài từ miệng. Hắn dí đầu thuốc đang cháy vào chiếc gạt tàn, vẻ mặt đắc thắng như tự tin rằng bản thân có tiền là có tất cả.

Mà trong bóng tối, người kia chỉ khẽ nhếch môi một cái khinh bỉ. Súng trong tay liền lên đạn, tiếng kêu lách cách vang lên sao mà ớn lạnh quá.

- Tiền? Câu này hình như kẻ nào cũng hỏi đến nhỉ. Nhưng mà rất tiếc......cái tôi cần lại chẳng phải tiền.

Tiếng súng nổ rất êm, rất nhanh như thể đó chỉ là một âm thanh gió đưa thoáng qua mà thôi. Lần này làn khói trắng phà ra lại là từ sát nhân. Trong đêm, có tiếng cười lạnh lẽo vang lên, lại chết thêm một kẻ rồi.

À không, đêm nay đâu chỉ có một, có đến ba kẻ bị hành quyết mới đúng. Sát nhân ra tay một lần, hai kẻ còn lại kẻ tự sát kẻ lại vì chạy trốn mà rớt từ tầng cao nhất xuống. Dù sao cũng là những kẻ cần giết, đơn giản là sớm hay muộn thôi, sát nhân cũng không để tâm đến.

- Vậy là chỉ còn một kẻ nữa thôi.
______________________

- Jung Yerin! Không phải em đã nói là dừng lại đi sao? Tại sao chị không nghe?!

Choi Yuna gầm lên, cô ấy nắm lấy cổ áo Yerin mà siết chặt. Nhưng đối diện với Yuna, ánh mắt của Yerin lại bình thản đến lạ thường, dường như còn chẳng hề có chút lay động nào. Cô khẽ đẩy tay Yuna ra, phủi áo cho ngay ngắn rồi ngồi xuống ghế nhâm nhi ly rượu. Cái thái độ này như khiến Yuna tức điên lên vậy.

- Này, chị coi lời em nói là gì vậy Yerin? Em không có chút nào ảnh hưởng đến chị sao?

- Choi Yuna, đừng có gây với chị, em nên nhớ bây giờ em có biến mất thì cũng sẽ chẳng ai biết nguyên do đâu. Đừng nghĩ chị nể em thì em được quyền xen vào việc của chị.

[SinRin/RinB] Xiềng XíchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ