Eunbi thấp thỏm một hồi lâu khi nằm trên chiếc giường của Jung Yerin. Em cắn môi dưới, trong đầu chỉ toàn là lo lắng cùng ngượng ngùng. Em lo người chị tóc bạch kim ấy sẽ lần nữa làm chuyện kia với em, vừa lo lại vừa hồi hộp. Bởi kì thực em không ghét chuyện đó, không hề ghét, chỉ là em có chút ngại ngùng mà thôi. Nói ra cũng thật xấu hổ quá, nhưng sự thực Yerin chả có gì để khiến em chán ghét cả, em thích chị ấy nhiều hơn.
- Em ngủ đi.
Jung Yerin bước vào với một bộ trang phục thoải mái. Một chiếc quần rộng cùng áo phông màu trắng, đơn giản thậm chí là tối giản quá mức nhưng dù vậy trong mắt Eunbi thì chả hiểu sao em lại thấy rất đẹp. Có phải em bị bỏ bùa mê gì đó rồi không?
- Em sao vậy? Sao mặt đỏ quá vậy?
Tựa trán mình vào trán Eunbi, Yerin rất dịu dàng hỏi han em nhưng lại khiến mặt em đã đỏ lại càng đỏ thêm. A, Jung Yerin này thật quá đáng, chị ấy cứ như vậy làm sao em có thể hết ngại đây.
Tim Eunbi đập thình thịch thình thịch, tưởng chừng như ai cũng sẽ nghe thấy được. Em hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí đáp lại lời Yerin. Hừm, em là Giám đốc một công ty đấy, là người dưới một vài người nhưng trên cả trăm người đó, dễ gì mà em sẽ để mình bị xấu hổ chứ.
- Em chắc chứ?
Yerin cau mày dò hỏi, cô nhìn khuôn mặt đỏ bừng của em, không rõ là muốn trêu ghẹo hay thực sự là đang lo lắng nữa. Nhưng một hồi thấy Eunbi cứ lắc đầu nguầy nguậy họ Jung cũng chẳng hỏi đến nữa.
- Chị tắt điện được chứ?
- À, dạ được.
Một câu hỏi nhỏ thôi nhưng Eunbi thấy lòng rất đỗi ấm áp. Jung Yerin quan tâm đến em, đến việc tắt điện cũng hỏi ý em, cảm giác bản như em có một địa vị quan trọng vậy.
Điện tắt, đèn phòng ngủ mờ mờ được bật lên, cái ánh sáng màu xanh nhè nhẹ thật vô cùng dễ chịu. Eunbi nhìn quanh một chút rồi cũng không thể không cảm thán rằng nhà của Yerin so với cô không khác là bao. Bề ngoài rất xinh đẹp, có chút trầm mặc song bên trong rất dễ chịu, thoải mái.
Rất nhanh, Jung Yerin không ngần ngại mà tiến đến nằm xuống phần giường bên cạnh Eunbi. Phải rồi, đây là nhà của cô mà nhỉ. Một cảm giác có chút ngượng ngùng lại xuất hiện, Eunbi hồi hộp cứ mãi nằm cái tư thế xoay lưng về phía Yerin. Em chỉ sợ quay lại thì trái tim bản thân sẽ lập tức nhảy vọt ra khỏi lồng ngực mà thôi.
Nhưng Yerin không có động tĩnh gì cả, bên tai Eunbi là tiếng thở đều đều và thoảng qua cánh mũi em là mùi thơm nhè nhẹ, rất dễ chịu. Em cẩn thận quay người lại, đối mặt với người đã ngủ kia. Nói sao nhỉ, em có chút muốn ôm người chị này hay đúng hơn là em muốn được ôm. Nhưng mà Yerin ngủ rồi, hơn nữa em rất ngại và em cũng.....chưa phân biệt được quan hệ của cả hai là thế nào.
Chợt, Jung Yerin vòng tay ôm lấy em vào lòng của cô. Em hồi hộp đến mức cứng cả người, đôi môi mím chặt muốn hỏi cũng không dám hỏi. Nhưng rồi bên tai lại có tiếng thở đều đều, em lúc này mới nhận ra là người chị đang ôm mình không hề thức dậy. Chị ấy ôm em trong vô thức và cái vô thức đó lại làm em hạnh phúc vô ngần.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SinRin/RinB] Xiềng Xích
Fanfiction"Giao ước đã kí, có muốn thoát cũng không thể thoát khỏi tầm kiểm soát nữa. Sợi dây xích vô hình này không muốn cũng phải chịu. Đó là sự ràng buộc cả thể xác lẫn tâm hồn, mãi không thoát được......" "Nhớ, em là của tôi!"