- Yah, Hwang Eunbi!
- Aish, giật cả mình, chị làm gì mới sáng ra đã ồn ào quá vậy?
Eunbi gân cổ lên cãi nhưng thực chất ra thì lại vẫn thầm nuốt xuống một cái đầy căng thẳng. Sojung là một người chị và cũng kiêm luôn thân phận một người mẹ của em cùng Yewon, bởi thế em đối với chị ấy vẫn là có một phần tôn trọng, kính sợ. Mà hôm nay Sojung nổi giận như vậy cũng không phải là không có lý do, mà lý do thì em biết rất rõ.
- Em còn cãi, đêm qua đi đâu, tại sao không về nhà?
Kim Sojung nghiêm mặt, chị nhìn Eunbi, đôi tay khoanh lại trước ngực đầy sự chất vấn. Cả đêm qua chị ấy đã đợi em về nhà nhưng mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng, cơm canh chuẩn bị sẵn cũng đành phải để vào tủ lạnh, hỏi Sojung có giận hay không, có lo lắng hay không?
- Em.....em ở lại công ty tăng ca, điện thoại hết pin nên không gọi điện báo cho chị được......
Càng lúc Eunbi càng nói nhỏ hơn, em chính là đang nói dối không hề chớp mắt. Điện thoại hết pin cũng chỉ là cái cớ bởi lẽ lúc Sojung gọi chính là lúc em cùng Jung Yerin đang.....
- Ừ, vậy thì vào nhà nghỉ ngơi đi, cơm chị để trên bàn, em hâm lại rồi ăn. Chị đến bệnh viện.
Sojung vì cớ gì lại nhanh chóng buông tha em như vậy? Chị chỉ cẩn thận dặn em đôi ba câu rồi xách túi rời đi, đâu đó trong ánh mắt thoáng xuất hiện một nét buồn. Kim Sojung mắt không mù, đầu óc cũng không phải không thông minh. Yewon làm cùng công ty với Eunbi, Eunha, đàn em lớp dưới tại trường cấp ba của chị cũng làm ở đó, chị có thể không biết rằng em đang nói dối sao? Trên cổ Eunbi có gì, Sojung đâu phải mù mà không thấy, chị chỉ không muốn làm to lên mà thôi. Chỉ là đâu đó chị cảm thấy có chút đau lòng.
Sojung đi rồi, Eunbi cũng chỉ vào bếp ăn qua loa đôi chút rồi lại về phòng. Em đã xin phép nghỉ buổi sáng, hôm nay em cần nghỉ ngơi. Nhưng mà khi cởi chiếc sơ mi trên người ra em lại bị hoảng hốt một phen. Trên người em có thật nhiều những dấu đỏ, trên cổ cũng có một dấu mờ mờ, trên ngực thì không cần nói đến. Trong đầu em lúc này liền chiếu lại viễn cảnh đêm qua, Jung Yerin, người chị tóc bạch kim ấy chính là chủ nhân của những dấu vết này, càng nghĩ mặt em lại càng phủ thêm một tầng đỏ ửng. Nhưng.....như thế này không phải là Sojung đã thấy rồi sao, cái vết đỏ trên cổ, chị không hỏi nhưng sao em có cảm giác tội lỗi quá.
Hạ cái thân người ê ẩm xuống giường, Eunbi liền phát ra tiếng thở mạnh. Một màn ân ái đêm qua vẫn còn trong trí nhớ của em, rõ đến nỗi khiến em đỏ mặt tía tai khi nhớ đến. Nhưng mà cái sự dịu dàng của Yerin lại khiến em nhớ đến hơn cả, trái tim trong lồng ngực cũng vì hình ảnh của người chị đó mà đập loạn lên. Em đã sợ nhưng Jung Yerin không để cho em sợ, người chị đó như chỉ cần liếc qua đã biết cảm xúc của em vậy.
Chuông điện thoại đúng lúc đó liền vang lên, cái tên lưu trong đó lại rất ngắn gọn, chỉ một chữ Yerin mà thôi. Nhưng, số này em lưu khi nào, hình như em còn chưa từng đọc qua. Phải chăng đêm qua Yerin đã tự lưu vào?
- A.....alo.....
Em vội bắt máy, lúng túng đến nói không nên lời. Sáng nay là em bỏ về trước khi Yerin kịp đưa xe đến chở em về nhà, có phải là gọi để chất vấn em không?
BẠN ĐANG ĐỌC
[SinRin/RinB] Xiềng Xích
Fanfiction"Giao ước đã kí, có muốn thoát cũng không thể thoát khỏi tầm kiểm soát nữa. Sợi dây xích vô hình này không muốn cũng phải chịu. Đó là sự ràng buộc cả thể xác lẫn tâm hồn, mãi không thoát được......" "Nhớ, em là của tôi!"