Chương 9: Hoa

2.4K 256 33
                                    

Chu Tử Thư ngoan ngoãn sống trong Quỷ Phủ được thêm vài ngày, tuy trong lòng y cũng rất nôn nóng trở về nhưng Ôn Khách Hành cứ luôn sát bên cạnh y, Chu Tử Thư làm sao có thể rời khỏi đây? Y vì thế mà bực bội lo âu không ngừng.

Sau đó, Chu Tử Thư nói với Ôn Khách Hành rằng y muốn vẽ tranh, Ôn Khách Hành liền hứng thú nhìn y, chọc ghẹo nói.

"A Nhứ nay đã có tinh thần cầm kỳ thi họa rồi?"

Chu Tử Thư liếc xéo hắn, Ôn Khách Hành lập tức cười trừ kêu người mang giấy và mực đến.

Đôi tay thon gầy trăng nõn của y nhẹ nhàng cầm lấy bút lông nhỏ, Chu Tử Thư rủ mi sờ lên mặt giấy Tuyên Thành trắng muốt, nhất thời im lặng. Ôn Khách Hành ngồi một bên nhàn nhã thưởng trà, ánh mắt chăm chú xem Chu Tử Thư trổ tài vẽ tranh.

Y nâng tay nhẹ nhàng vẽ lên mặt giấy, đường nét uyển chuyển nháy mắt hiện ra, môi Ôn Khách Hành nhịn không được nhếch lên trông đợi nhìn. Suốt thời gian y vẽ tranh, Ôn Khách Hành không hề lên tiếng làm phiền, bầu không khí vì thế mà yên ắng lạ thường, ngay cả Chu Tử Thư tựa hồ cũng đã quên đi khung cảnh xung quanh, tâm trí y tập trung cao độ vào nét vẽ dưới tay, hàng mi thả lỏng tôn lên đường nét dịu dàng và ôn nhuận trên gương mặt Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành nhướng người tới chống cằm nhìn y, ánh mắt thích thú hơi lóe lên ý cười.

'Cạch'

Mắt thấy Chu Tử Thư đã gác bút, Ôn Khách Hành liền đứng dậy đi đến nhìn bức tranh mà Chu Tử Thư vừa vẽ. Sau khi nhìn thấy hắn liền bật cười tán thưởng cầm bức tranh lên, thổi thổi vài cái rồi trầm trồ nói.

"A Nhứ đúng là tài sắc song toàn!"

Chu Tử Thư hiếm khi hòa hoãn với hắn, y chỉnh lại y phục trên người, không nhìn hắn nói.

"Đừng dẻo miệng."

Ôn Khách Hành kỹ càng nhìn ngắm không rời bức họa trên tay, giọng nói nhỏ nhẹ.

"Hoa trên tuyết a..."

Chu Tử Thư hơi liếc mắt nhìn Ôn Khách Hành, trong mắt y thoáng lóe lên ý cười khó nhận ra. Ôn Khách Hành không phát giác ý cười của Chu Tử Thư, hắn cẩn thận giơ bước tranh ra xa, cảm thán nói.

"Hoa dù đẹp đến đâu nhưng cũng sẽ có ngày tàn lụi. Nhưng sau khi tàn lụi, hoặc tan biến trong bùn đất hay sẽ được lưu mãi dưới nền tuyết lạnh là do phụ thuộc vào nơi nó ngã xuống."

Chu Tử Thư chậm rãi rót cho mình ly trà, một hơi uống cạn. Ôn Khách Hành suy ngẫm một chút, sau đó quay đầu xem xét xung quanh.

"Ta nên treo ở đâu đây?"

Chu Tử Thư nhìn, không để tâm nói.

"Treo lên làm gì?"

"Là A Nhứ vẽ nên phải treo lên ngắm a."

Chu Tử Thư nhỏ giọng hừ nhẹ, dứt khoát bước ra khỏi phòng. Ôn Khách Hành thấy y rời đi thì nhanh tay đặt bức họa xuống bàn, gấp gáp đuổi theo.

"A Nhứ."

Ôn Khách Hành cao giọng hô tới, vừa chạy vừa nói.

"Có phải ngươi đang ám chỉ ngươi là hoa, còn ta là tuyết. Dù ngươi có rời khỏi nơi ngươi sinh ra và lớn lên thì vẫn có chỗ dựa cho ngươi dựa vào, chính là ta a, ta sẽ bảo vệ ngươi, che chở ngươi?"

〖Hoàn〗 Quỷ Chủ Nhặt Được Bảo BốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ