Chương 19: Chỉ là muốn gọi một tiếng

2.4K 240 57
                                    

Nhân lúc Chu Tử Thư còn đang say giấc, Ôn Khách Hành tranh thủ đi xử lí vài chuyện trong cốc. Mấy ngày nay vì chăm sóc cho y mà hắn dường như đã quên bén đi Quỷ Cốc. Sự vụ gì đó giờ đã chất cao như núi, mốc meo không ai chạm vào. Ôn Khách Hành bận rộn cả một buổi sáng, tranh thủ làm cho xong mấy chuyện cần thiết, còn mấy chuyện khác cứ quăng cho Hỷ Tang Quỷ làm là được rồi. Hắn cũng không cần phải bận tâm quá nhiều.

Quần quật đến gần trưa, cuối cùng Ôn Khách Hành cũng thoải mái thở dài một hơi, đống sập cái hộp gỗ trong tay, đến liếc cũng không thèm liếc, quẳng sang một bên, phủi tay đứng dậy.

Hắn nhớ A Nhứ quá, phải về ngay gặp y được. Không biết y ăn gì chưa? Có buồn chán không? Có nhớ hắn không?

Tâm tư mệt mỏi ban nãy nháy mắt tan biến, Ôn Khách Hành mang nụ cười nhẹ bên môi đưa tay mở cửa cất bước trở về.

Bên Chu Tử Thư đã được một thời gian, tính cách của y, hắn cũng nắm được phần nào. Con người đó, nếu hắn mềm với y thì y nhất định sẽ nhu thuận hết mực. Nếu hắn cứng với y thì đương nhiên hậu quả khôn lường. Chu Tử Thư không phải dạng người sẽ đi nịnh nọt lấy lòng, mà Ôn Khách Hành cũng đã chán nghe những lời hoa bướm. Khi bên cạnh y, Ôn Khách Hành dường như đã trở thành một con người khác, hắn biết đưa chân xuống nước, hạ giọng lấy lòng, chỉ mong được thấy nụ cười vui vẻ của ai kia. Tuy Chu Tử Thư bên ngoài cứng cáp, nhưng bên trong sớm đã có tình. Việc còn lại là xem Ôn Khách Hành hắn làm sao lôi cái tình đó ra.

Vừa rời khỏi thư phòng, phía sau hắn bất chợt xuất hiện một luồng gió lạnh. Ôn Khách Hành thoáng dừng bước, nụ cười bên môi biến mất vô tung vô ảnh. Hắn khẽ hạ mắt nhìn hắc y nhân đang quỳ ở phía sau, không quay đầu, trầm giọng hỏi.

"Chuyện gì?"

Hắc y nhân chắp tay, cung kính cất lời.

"Bẩm cốc chủ, Chu công tử vừa rời khỏi Quỷ Cốc."

Nghe vậy, Ôn Khách Hành hơi trừng mắt, chiếc quạt trong tay rất nhanh đã bị hắn siết chặt, không khí xung quanh đột nhiên lạnh lẽo. Hắc y nhân nhịn không được rùng mình, thầm kêu không tốt.

Tưởng chừng Ôn Khách Hành cứ như vậy mà bạo phát, nhưng không ngờ hắn chỉ phì cười, bàn tay buông lỏng. Hắn xoay đầu nhìn lại hắc y nhân, trầm thấp than vãn mấy tiếng không có nghĩa, Ôn Khách Hành đột nhiên phất tay xòe quạt, hắc y nhân trong lòng giật nảy.

"A Nhứ lại chạy rồi?" Ôn Khách Hành nhếch môi nhìn thuộc hạ đang lo sợ cúi đầu không dám thở mạnh. Hắn xếp quạt chậm rãi bước đi, thâm tình nói, "Chuẩn bị ngọ thiện, ta phải đi đón A Nhứ về."

Nhìn Ôn Khách Hành nháy mắt đã khuất bóng, hắc y nhân thầm thở phào một hơi, tim đập thình thịch khổ sở nhìn lòng bàn tay ướt đẫm.

Thì ra Chu Tử Thư vẫn luôn muốn rời khỏi hắn. Ôn Khách Hành phì cười, trái tim lại co thắt không yên. Khó khăn lắm hắn mới tìm được một người khiến hắn nguyên ý yêu thương, chăm lo cả đời. Nhưng Chu Tử Thư lại luôn từ bỏ hắn, muốn rời khỏi hắn. Là hắn không đủ tốt hay do y vốn dĩ không cần? Ôn Khách Hành cười tự giễu, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện hắn sẽ chật vật như vậy. Chỉ cần hắn phất tay thì sẽ có vô vàn mỹ nhẫn tìm đến, lấy lòng hắn, thuận theo hắn. Vậy mà, hắn lại chỉ lưu luyến một mình Chu Tử Thư, nguyện hạ thấp bản thân để có thể giữ lấy y.

〖Hoàn〗 Quỷ Chủ Nhặt Được Bảo BốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ