Chương 25: Vì ngươi mà đau lòng

2.3K 230 50
                                    

Dưới Thanh Nhai sơn có một tòa khách điếm nhỏ, nhưng số lượng của quân sĩ triều đình rất đông nên họ không thể cứ vậy miễn cưỡng ở lại đây. An Lạc vương vì nôn nóng cho thương thế của Chu Tử Thư, nhất thời rối ren không biết phải làm gì. Định Viễn thấy ông như vậy cũng tự biết mọi chuyện ở đây có lẽ sẽ do mình quyết định. Vì vậy, hắn ngỏ ý nói với An Lạc vương dự tính mua một chiếc mã sa, vừa giải quyết được vấn đề của binh sĩ vừa có thể giúp Chu Tử Thư an ổn trị thương. An Lạc vương nghĩ vậy cũng tốt, cho nên không ý kiến.

Đám chính đạo cắn răng chịu đựng quân lính áp giải về triều đình, lòng thầm mắng Ôn Khách Hành vì đã chơi họ một vố đau như vậy. Bày kế làm họ hiểu lầm Chu Tử Thư là nam sủng, sau đó lại bỏ trốn khiến họ đánh chủ ý lên y. Có ai ngờ rằng Chu Tử Thư lại là thế tử An Lạc phủ? Mọi người đều gọi y là Chu công tử, bọn họ cũng không định điều tra tên thật của y. Ai biết vì vậy mà ăn phải quả đắng.

Đám đệ tử vốn chỉ định thu lại danh tiếng cho mình, tiếng tăm vang xa ai mà không muốn? Nhưng họ không ngờ rằng, lần này đi này lại chọc vào thế lực triều đình, hơn nữa còn đả thương nhi tử độc tôn của An Lạc vương. Cũng may là họ chưa làm gì xằng bậy với y, nếu không thì hậu quả sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

"Nhứ nhi sao rồi?" Vừa thấy thái y thu tay lại, An Lạc vương liền nôn nóng hô lên, lo lắng nhìn lão. Thái y nhìn qua An Lạc vương, cung kính trả lời.

"Tiểu vương gia chỉ bị thương ngoài da, kiên trì tĩnh dưỡng thì sẽ không có gì đáng ngại. Chỉ là..."

An Lạc vương vốn đinh thở dài nhẹ nhõm, nhưng sau khi nghe thái y do dự ngập ngừng tỏ vẻ khó xử, tâm tình ông liền căng chặt, bất an nắm lấy vạt áo, hỏi, "Chỉ là thế nào? Lão mau nói đi!"

"Vương gia đừng gấp gáp." Thái y thấy An Lạc vương không còn bình tĩnh thì nhanh miệng khuyên nhủ, sau khi thấy ông đã im lặng chờ đợi thì lão mới nói tiếp, "Thần vừa bắt mạch cho y, phát hiện tiểu vương gia có dấu hiệu bi thương quá độ, dẫn đến tổn thương tâm mạch. Cũng chính vì lý do đó nên y mới thổ huyết, bất tỉnh nhân sự."

"Bi thương quá độ?" An Lạc vương nhíu mày suy tư nhìn chằm chằm về phía Chu Tử Thư đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng ông đột nhiên lộp bộp một tiếng, tựa hồ đã đoán ra cái gì đó, nhưng ý nghĩ đó rất nhanh đã bị ông loại bỏ. An Lạc vương quay đầu nhìn thái y, nghiêm giọng hỏi, "Có cách cứu chữa không?"

Lão thái y lắc đầu, ông sầu não đưa đôi bàn tay nhăn nhúm vuốt vuốt bộ râu dài, cười như không cười sâu xa nhìn về phía An Lạc vương, "Vương gia, tâm bệnh thì phải chữa bằng tâm dược, muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông."

An Lạc vương không nói nữa. Đoàn quân sĩ triều đình càng ngày càng cách xa Thanh Nhai sơn.

"A Nhứ đâu!?" Ôn Khách Hành tàn bạo trừng mắt nhìn quỷ nô đang run lên cầm cập co rút cuối thấp đầu. Vừa nghe thấy thanh âm lạnh lẽo như băng hàn của hắn, quỷ nô đó liền giật nảy thân mình, mếu máo nói.

"Bẩm...bẩm Cốc chủ. Chu công tử... Chu công tử đã được người của triều đình bế đi."

Ôn Khách Hành nhíu mày, sâu xa nhìn nàng, "Sao lại là bế đi? Y bị thương sao?"

〖Hoàn〗 Quỷ Chủ Nhặt Được Bảo BốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ