"Không được, chân run quá! Không xong rồi, Định Viễn thúc thúc, ta sắp không xong rồi!" Hai chân tê rần run lên bần bật, Định Viễn khoanh tay đi xung quanh Chu Tử Thư, chậc lưỡi nói.
"Kiên cường lên, thế tử tương lai phải gánh vác nửa phần giang san, sao có thể dễ dàng từ bỏ? Bách tính còn đang đợi người vươn tay cứu trợ, anh minh thần võ mới là hình tượng mà hoàng tôn quý tộc muốn hướng tới, tiểu vương gia cố gắng một chút."
"Đây chỉ là bước đầu, sau này còn khổ cực hơn nhiều, tiểu vương gia phải kiên trì hơn nữa. Vương gia căn dặn ta không được nương tay, ta cũng không dám trái lệnh, thế tử, ngài phải cố gắng lên thôi."
Thái dương chảy dài mồ hôi, tấm lưng giờ đã ướt nhẹp như vừa mới tắm, Chu Tử Thư cắn răng nhăn mày chịu đựng cơn tê mỏi từ bắp chân, toàn thân run lên không dứt. Y biết, luyện võ đâu đơn giản là đứng như vậy thôi, nỗi khổ này chỉ vừa mới bắt đầu, tương lai, y còn phải chịu khổ sở dài dài. Chu Tử Thư khóc thầm trong lòng, cố gắng giữ thăng bằng.
Ôn Khách Hành đứng nép bên gốc cây to, ngóng mắt trông vào. Anh Tử đứng bên cạnh hắn chua xót nhăn mày, lẩm bẩm oán than, "Sao vương gia có thể để tiểu vương gia chịu khổ như vậy? Nhìn thôi đã thấy xót xa."
Ôn Khách Hành quay đầu nhìn Anh Tử, bật cười, "Luyện võ tuy cực khổ nhưng cũng có chỗ tốt. Tuy ban đầu cực khổ trăm bề nhưng đổi lại sau này thân thể khỏe mạnh, có thể phòng thân, nếu như ghét ai đó thì tiện thể đánh người, hữu dụng biết bao nhiêu."
Anh Tử nhìn hắn, nhíu mày nói, "Nhưng tiểu vương gia nhà chúng ta đã có An Lạc phủ bảo vệ, học võ để làm gì?"
Ôn Khách Hành cười cười không nói, nếu hắn tiết lộ chuyện Chu Tử Thư bị đám đạo tặc giở trò lăng nhục thì không biết An Lạc phủ sẽ làm ra chuyện động trời gì nữa nha? Tốt nhất là nên câm miệng, mỹ nhân vẫn còn đó, hắn không thể ngu ngốc tự diệt đường đi của mình.
Nắng từ từ lên cao, Chu Tử Thư vẫn giữ nguyên tư thế đứng tấn trong một đoạn thời gian, Định Viễn tướng quân nhìn lên bầu trời thoáng đãng khẽ phất tay, trầm ổn nói, "Hôm nay tới đây được rồi, thế tử vào nghỉ ngơi đi."
Lời vừa dứt, Chu Tử Thư ngay lập tức thả lỏng thân mình, cơn tê rần đột nhiên chạy dọc khắp thân thể, hai chân lập tức mất đi cảm giác, vô lực chống đỡ sức nặng trên thân. Vì vậy 'bịch' một tiếng, ngã xuống mặt đất đầy bụi bẩn.
"A!! Tiểu vương gia!!" Anh Tử thần hồn tán loạn cả kinh chạy đến, Định Viễn tướng quân bất ngờ nhìn qua, nhanh chân bước đến đỡ y dậy, đôi mắt hiếm khi hiện rõ tia lo lắng.
"Thế tử, người không sao chứ?"
"Không... Không sao. Chỉ là có chút mỏi." Chu Tử Thư phất tay, thở dốc không ngừng. Định Viễn cầm lấy cổ tay y, nhíu mày. Quá yếu! Sau này phải cẩn thận hơn một chút mới được. Ôn Khách Hành phóng qua nhanh hơn ai hết, hắn ngồi xuống kéo y vào lòng. Tay kia giúp y xoa bóp hai chân.
"A Nhứ, ngươi thấy đỡ hơn chưa?"
"Để một lát là hết thôi, đừng lo lắng." Y biết mình hiếm khi vận động, cho nên hôm nay mới có tình trạng này. Sau này cố gắng hơn một chút, thân thể sẽ dần dần quen thôi. Chu Tử Thư đưa tay đấm bóp hai bắp đùi giờ đã căng cứng, Anh Tử đứng một bên giúp y quạt mát, đau xót không thôi.
![](https://img.wattpad.com/cover/263623742-288-k516469.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
〖Hoàn〗 Quỷ Chủ Nhặt Được Bảo Bối
De TodoThể loại: Đam mỹ, H, cổ đại, sủng, ngược nhẹ, cường thủ đoạt hào, biến thái quỷ súc trung khuyển công x tạc mao manh manh mỹ nhân thụ. CP: Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư. Nguyên tác: Thiên Nhai Khách - Priest. Văn án. Chu Tử Thư là tiểu vương gia được mọ...