CHƯƠNG 5

3.6K 335 11
                                    


Rồi nhịp sống lại trở lại bình thường.

Tiêu Chiến sau kỳ nghỉ lễ thì đi làm. Mỗi ngày ra khỏi cửa đều xuýt xoa vì lạnh, vì xe ô tô hỏng máy sưởi mãi chưa sửa được. Anh đã quên béng Vương Nhất Bác, mỗi tuần chăm chỉ ghé qua nhà dì Hạ hỏi thăm dì có cần anh giúp gì không hoặc châm cứu cho dì.

Vương Nhất Bác thì bận đến điên. Hắn vừa quay xong một bộ đại IP thì lại phải tiến tổ một bộ hiến lễ. Mắt hắn dầm mưa đến đỏ ngầu, cả người suốt ngày lăn lê bò toài ngoài thao trường thì mỏi nhừ. Mỗi ngày đều hận không có chút thời gian nghỉ ngơi, nhiều khi vừa tan làm chưa kịp tẩy trang đã vật ra ngủ gà ngủ gật.

Vì làm việc liên tục với cường độ cao nên một ngày nọ Vương Nhất Bác xảy ra chuyện. Đại cảnh này cũng là cảnh cuối, Vương Nhất Bác có chút gấp gáp mà không kiểm tra lại dây an toàn buộc quanh mình, cứ thế thả rơi người từ tầng bốn của tòa nhà bỏ hoang. Theo kịch bản hắn sẽ trượt xuống từ từ, nhưng cảnh quay sẽ tăng tốc độ như là hắn đang rơi thẳng xuống. Vì quay cận mặt nên chẳng thể nào dùng thế thân.

Cắc. Một tiếng gãy rất nhỏ vang lên, khi Vương Nhất Bác kịp nhận ra thì khớp khóa dây đai an toàn đã vỡ. Hắn lủng lẳng trên cao một giây trước khi thực sự rơi xuống. May là hắn đã trượt được một nửa. Không may là hắn vẫn dính chấn thương. Nệm đỡ phía dưới không đủ lực. Vương Nhất Bác nảy người lên rồi văng ra đất. Đau đến lịm người.

Dì Hạ nhận tin Vương Nhất Bác thì níu tay Tiêu Chiến khóc một trận, cuống quýt chuẩn bị tay nải để đi thăm. Là tại dì không tốt, không ở cạnh bên chăm sóc nên nó mới lao lực như thế. Dì chỉ có mỗi mình nó, nó có làm sao thì dì sống có ích gì. Lời than thở não ruột của người già làm Tiêu Chiến cũng nẫu lòng. Dì Hạ vì đau lòng mà bệnh cột sống tái phát, đến đứng cũng không đứng thẳng nổi nữa.

Tiêu Chiến không biết với tình hình bệnh tật hiện tại làm sao dì Hạ có thể lên Bắc Kinh. Đang lúc anh nghỉ phép nửa tháng để ôn thi tốt nghiệp khóa học vật lý trị liệu, thấy vậy liền chặc lưỡi mà bảo để anh đi cùng. Dì Hạ có áy náy nhưng cũng không biết cách nào tốt hơn, có Tiêu Chiến đi cùng dì cảm thấy vững dạ hơn hẳn.

Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, thằng Nhất Bác nhà dì có phải mắt có vấn đề rồi hay không?

---

Bắc Kinh đón Tiêu Chiến bằng một trận mưa.

Cái thành phố gì mà ngay trong mùa xuân cũng mờ mờ xám xịt, lại đông đúc, lại ồn ào muốn chết.

Tiêu Chiến vai mang hành lý, một bên đỡ dì Hạ mắt nhìn dáo dác ra sảnh chờ. Cô gái thời trang, à không, Tuyên Lộ tỷ tỷ đang đứng vẫy vẫy anh ở phía xa. Trước khi Tiêu Chiến lên máy bay được dì Hạ báo trước hôm nay Tuyên Lộ sẽ đón bọn họ. Thì ra cô gái thời trang kia tên là Tuyên Lộ, lớn hơn anh hai tuổi.

Tuyên Lộ đưa dì Hạ và Tiêu Chiến ra xe. Một chiếc Mec đen hiện đại, cửa tự động bên trong được cải tạo thành một khoang có ghế nệm dài, ngoài hai chiếc ghế hai bên ngay cửa lên thì những chiếc ghế còn lại đều xoay vào bên trong. Ái chà, cậu ta cũng khá đấy chứ? không ngờ làm minh tinh mà cũng kiếm được tiền thế. Tiêu Chiến có chút xuýt xoa ngắm nhìn nội thất sang trọng bên trong xe.

[BJYX] KHÔNG CẨN THẬN KẾT HÔN VỚI CẬU RỒI (hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ