Jacaranda

338 35 0
                                    

Dư Cảnh Thiên gần đây luôn căng thẳng vì áp lực từ những kì kiểm tra cuối cùng trong năm và những bài tập dài ngoằng để ôn tập cho kì thi đại học. Với kì vọng giữ vững thành tích cao trong kì thi quan trọng sắp tới, cậu chàng thường xuyên đóng đô trong thư viện trường hoặc ở lì trong nhà, tới mức làn da khỏe khoắn thường ngày cũng trở nên tái xanh.

Tôn Diệc Hàng tuy rất lo lắng nhưng chính anh cũng bị cuốn vào bao việc để chuẩn bị cho kì thực tập vào đầu mùa thu. Chính vì vậy, tầng suất gặp mặt của cả hai ít thảm thương.

Dư Cảnh Thiên với thói quen luôn để điện thoại hết pin tới mức sập nguồn nên Tôn Diệc Hàng đành nhờ tới Từ Tân Trì theo dõi thằng bé. Vì vậy, khi Từ Tân Trì gọi điện báo anh về việc Dư Cảnh Thiên bị áp lực ép tới khóc nức nở ở trong phòng, Tôn Diệc Hàng với cương vị là người yêu, liền tức tốc gác lại công việc để qua thăm bé người yêu ngốc của mình.

"Hàng Hàng, cảm giác như cả nghìn năm rồi chưa gặp anh vậy." Dư Cảnh Thiên ôm chặt lấy người thấp hơn ngay khi thấy người đứng trước cửa nhà là ai.

"Em sụt cân rồi này. Không chịu ăn uống đầy đủ đúng không?" Tôn Diệc Hàng tách khỏi cái ôm, đau lòng nhìn em người yêu rồi phàn nàn.

Đôi mắt nâu lấp lánh của Dư Cảnh Thiên bị một lớp mệt mỏi che phủ và xung quanh con ngươi xuất hiện đầy tơ máu từ những đêm thức muộn.

Dư Cảnh Thiên cười ngốc nghe người kia mắng, tay nắm lấy bàn tay nhỏ hơn dắt vào nhà. "Không có, Tiểu Trì vẫn tiếp tế đồ ăn cho em vài ngày một lần mà. Em vẫn ổn. Anh hết bận rồi ạ?"

"Việc chuẩn bị tạm ổn rồi. Nên anh nghĩ mình tới thăm em người yêu ngốc nhốt bản thân trong phòng ngồi khóc nức nở là một ý tưởng không tồi."

Dư Cảnh Thiên nhăn mặt ngay sau khi nghe câu nói của Tôn Diệc Hàng khiến anh bật cười.

"Em không có khóc nức nở. Và em đã dặn Tiểu Trì giữ bí mật rồi. Từ Tân Trì thật không đáng tin gì cả." Cậu chu mỏ phản bác.

"Không cãi với em nữa. Hai tháng cuối này thời khóa biểu trên trường của em toàn tiết tự học thôi đúng không?" Tôn Diệc Hàng mỉm cười nhìn em bé lớn xác, đưa tay xoa rối mái tóc nâu mềm mại của cậu.

"Đúng vậy. Có việc gì ạ?"

"Mai xin nghỉ đi. Chúng ta đi Vân Nam chơi." Tôn Diệc Hàng nói.

"Làm sao đi kịp trong một ngày chứ. Mai là giữa tuần đó. Em không muốn nghỉ hai ngày liền đâu." Dư Cảnh Thiên nhẩm tính khoảng cách rồi nói.

"Kịp. Anh đã lên kế hoạch hết rồi." Tôn Diệc Hàng lục trong balo lấy ra hai vé tàu cao tốc đưa cho người ngồi trước mặt.

Thiên Hàng | Slice of LifeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ