[40]

342 49 6
                                    


"cự giải, dậy đi em."

cao cự giải lơ mơ mở mắt, tay định đưa lên dụi lại cảm nhận được hơi ấm từ người kia vẫn đang bao bọc lấy còn chưa rời đi, "...đến rồi ạ?"

"nhìn bên ngoài xem." phan thiên yết cười nhẹ, tay buông ra ấn vào nút mở cửa kính xe.

theo hướng chỉ tay của phan thiên yết, cao cự giải vẫn trong trạng thái còn mơ mơ màng màng xoay người nhìn ra cửa kính xe đang dần hạ xuống.

"chào cháu."

"...b-b-b-b-bà ạ!" cao cự giải sợ đến mức cơn buồn ngủ bay biến đi đâu luôn rồi, cử chỉ theo thói quen phải chào hỏi người lớn nên cô bật người ngồi dậy định cúi chào mà quên mất mình đang ở trong ô tô.

cốp!

"a, cẩn thận." bà nội đứng bên ngoài cũng hết hồn một phen, may thay thiên yết đã chặn tay lên trần xe trước khi cự giải nhổm lên, nên đầu cô cũng chỉ va chạm vào phần tay của anh nhưng lực cũng hơi lớn chắc tay thiên yết sẽ đỏ lên sớm thôi.

"bình tĩnh chút." phan thiên yết nhịn cười xoa nhẹ đầu cô, anh hơi nhướm người lên phía trước chào bà.

"bà, bọn con về rồi."

"ừ, cất xe vào hầm đi rồi lên nhà." bà nội cười thầm một tiếng, trước giờ ngoài trên phim ảnh ra đây là lần đầu bà thấy vẻ mặt này của phan thiên yết.

"vâng."

...

"tay anh có sao không?" cao cự giải hỏi han phan thiên yết ngay khi cả hai xuống khỏi xe, cô nâng tay anh lên kiểm tra, phần mu bàn tay cũng có hơi đỏ lên rồi.

"có, đau lắm." phan thiên yết trả vờ đưa tay còn lại lên xoa xoa.

"cũng tại anh mà.. bà ở đấy còn không bảo em.." cao cự giải ánh mắt đầy vẻ xót xa, cô nhanh chóng lấy trong túi ra một tuýp thuốc bôi rồi cẩn thận xoa lên cho anh, "cái này mát lắm, có đỡ hơn chưa?"

thấy người yêu lo lắng cho mình như vậy phan thiên yết trái lại có chút suy tư, một vết đỏ nhỏ như vậy mà đã khiến cao cự giải lo lắng như thế thì sau này...

"thiên yết?" cao cự giải thấy anh trầm đi lại càng sốt sắng.

phan thiên yết đột nhiên ôm đối phương vào lòng, "hết đau rồi, cảm ơn em."

".." cao cự giải định hỏi anh gì đấy nhưng lại thôi, tay cũng vòng qua ôm lại anh vỗ vỗ một chút, "không có gì."

"khụ, cậu phan, đến giờ ăn trưa rồi." quản gia đứng ở cửa phòng để xe khẽ ho một tiếng.

cao cự giải thoáng chốc đỏ bừng mặt nhanh chóng đẩy phan thiên yết ra.

phan thiên yết nhìn cô cười nhẹ sau đó thản nhiên nắm lấy tay cao cự giải dẫn cô vào trong.

quản gia ở phía sau huých nhẹ vào tay hai người hầu đang cúi đầu thủ thỉ bên cạnh, "cười gì vậy? mau đem hành lý lên phòng đi."

"dạ!" một người hầu lên tiếng sau đó đợi quản gia đi lại quay sang thì thầm với người bên cạnh.

"trời ơi cảnh tượng vừa rồi có phải trong phim không vậy!"

cgty | doctor's mindNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ