[58]

276 26 10
                                    


"oa! đẹp trai quá đi!"

"bệnh nhân này trông quen mắt thật đấy?"

"bệnh viện chúng ta thiếu gì người nổi tiếng chứ?"

cao cự giải vừa đi tuần về, vốn muốn đi ra ngoài khuôn viên thư giãn liền bị đám đông phía sân bóng thu hút: "đã đến giờ nghỉ trưa chưa mà các y tá của tôi lại ở đây hết thế này hửm?"

"bác sĩ cao!" ba nữ y tá bị bắt liền giật mình.

cao cự giải mỉm cười lắc đầu: "đang xem gì mà chăm chú thế?"

"bác sĩ cao, chị xem!" một nữ y tá kéo tay cao cự giải tiến lên một chút, tay còn lại chỉ về phía một nam bệnh nhân đang điều khiển bóng ở giữa sân: "người đó! chị có thấy quen mắt không? em nghĩ anh ấy là người nổi tiếng đó! đẹp trai chết mất!"

cao cự giải nhìn về phía chỉ tay, cô ngẩn người ra một chút, phan thiên yết đứng ở đó, trên người vẫn là áo bệnh nhân, trên gương mặt điển trai lấm tấm mồ hôi, mái tóc đen theo từng chuyển động nhẹ nhàng di chuyển.

phan thiên yết bị ba người kèm, quyết định không tiến lên, sau khi đập bóng hai nhịp, anh giơ tay cao, bật người lên chuẩn xác đưa bóng vào rổ ở khoảng cách cách rổ tận 16m, thành công lấy được 3 điểm.

"oa!" cao cự giải không nhịn được mà reo lên, những y tá bên cạnh cũng vỗ tay hò hét không thôi.

phan thiên yết lấy tay áo lau bớt mồ hôi, đồng đội bắt đầu vây quanh anh cùng nhau đập tay ăn mừng bàn thắng đẹp mắt, nghe tiếng hò reo ở bên cạnh phan thiên yết không tự nhủ được mà quay sang, bỗng nhiên ở giữa những người ấy lại xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, cô gái ấy mỉm cười nhìn anh, ánh mắt cô long lanh như nước, khi thấy anh nhìn lại dịu dàng dơ cao tay lên vẫy vẫy như đang cổ vũ cho anh, phan thiên yết ngại ngùng quay đi, bàn tay đưa lên nắm chặt lấy vải áo trước ngực, miệng khẽ lầm bầm.

"im lặng coi.. đập cái gì chứ.."

cao cự giải bên này thấy anh quay đi có chút khó hiểu mà hạ tay xuống, vừa định di chuyển liền bị giữ lại.

"bác. sĩ. cao."

cao cự giải hai bên đều bị hai nữ y tá giữ lại, một người tiến lên trước mặt cô: "chị, quen biết anh ấy sao? sao lại vẫy tay với người ta vậy?"

"hả?" cao cự giải giật mình, nhìn ba ánh mắt dò xét lại muốn lạnh sống lưng: "kh-không có.. là mỏi quá nên mới giãn cơ thôi."

"thật sao?"

thấy hai tay hai bên đã thả lỏng cao cự giải nhanh chóng thoát ra: "ừ thật đó, chị thấy hơi khát rồi, đi mua nước đây, mọi người cũng mau trở lại làm việc đi."

ba y tá đứng khoanh tay nhìn nhau: "đáng nghi thật đó."

...

cao cự giải mua hai chai nước lọc mát, quyết định quay lại sân bóng đưa cho phan thiên yết một chai.

"bệnh nhân!"

cgty | doctor's mindNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ