Chương 25

335 55 5
                                    

Những ngày tháng làm việc luôn trôi qua rất nhanh, dưới sự cố gắng của hai người, căn phòng cũ nát cuối cùng cũng ra dáng một ngôi nhà.

Thạch Đầu thường xuất phát đi nhặt rác vào áng sớm sáu giờ, hắn mang theo thức ăn Giang Vô Ngôn đã làm sẵn cho hắn từ ngày hôm qua. Buổi sáng hắn sẽ trở về hai chuyến để mang đồ nhặt được về, đa số là bình nhựa và một vài đồ dễ mang, buổi trưa về nhà dùng cơm, buổi chiều hắn lại đi ra ngoài một lần, đúng bốn giờ hai người sẽ xuất phát đi nơi thu gom phế liệu để bán đồ.

Tuần tự như thế, cuối mỗi ngày miễn cưỡng có thể kiếm lời tầm năm mươi đến sáu mươi đồng. Ngoại trừ thức ăn, Giang Vô Ngôn tiết kiệm được khoảng năm trăm để mua lại một chiếc xe ba bánh từ khu thu phế liệu.

Bởi vì là khách quen, chủ khu thu mua phế liệu còn giúp hai người bù săm lốp xe và bơm hơi đầy đủ. Trên đường trở về, hai chiếc bánh xe lớn đảo lia lịa, Thạch Đầu nhiệt tình đẩy xe, Giang Vô Ngôn thì nằm trên xe đếm sao trời.

Một đường xóc nảy đến cửa nhà, Thạch Đầu lấy chân chống phanh xe lại, định ôm anh xuống.

Giang Vô Ngôn đang mơ màng nhưng vẫn còn lại chút ý thức, chưa ngủ hẳn. Anh ôm cổ áo Thạch Đầu hắt hơi một cái, Thạch Đầu xoa xoa đầu của anh, mở áo khoác của mình bọc cái đầu nhỏ của Giang Vô Ngôn vào bên trong, cứ thế ôm anh trở về nhà.

Có xe, đi nhặt phế liệu đương nhiên sẽ ung dung hơn rất nhiều, một ngày thu nhập nhiều hơn mấy lần quá khứ. Thạch Đầu chỉ cần buổi trưa mỗi ngày về dùng cơm, sau đó chở đồ đi bán là được rồi.

Mỗi ngày, Giang Vô Ngôn ở nhà xách băng ghế nhỏ làm chút đồ thủ công, rồi lập kế hoạch cho cuộc sống tương lai. Trong lúc nhất thời, tháng ngày trải qua còn rất có tư có vị.

Căn phòng cũ này nằm ở khu vực khá hoang vu, chung quanh không có bao nhiêu nhà cửa, có thể gọi là hàng xóm chỉ có một bà lão mù.

Giang Vô Ngôn bình thường hay ở nhà, ngoại trừ lúc cần thiết thì hầu như không ra khỏi cửa, có lúc anh rảnh rỗi sẽ đi sang nhà bà lão làm đồ thủ công. Nếu không cần làm cái gì, anh cũng có thể yên lặng ở nhà ngồi trên ghế một ngày.

Đơn độc và yên tĩnh đã trở thành điều vô cùng bình thường đối với Giang Vô Ngôn. Nhưng Thạch Đầu không cảm thấy như vậy, hắn luôn cố gắng làm nhanh hơn để về nhà sớm một chút làm bạn với Giang Vô Ngôn. Cùng lúc đó, hắn vẫn cảm giác mình làm không đủ, luôn tự trách mình như thể sự hiu quạnh của anh là do hắn mang đến.

Tiểu Hoa giao mình cho hắn, vậy mà mình phải để em ấy chịu khổ.

Thạch Đầu bèn âm thầm tích góp tiền, một ngày buổi trưa trời bắt đầu đề cập với Giang Vô Ngôn “Từ khi tới nơi này chúng ta còn chưa vào thành chơi đùa, anh dẫn em đi trong thành chơi nhé.”

Giang Vô Ngôn bình thản gật gù. Xế chiều hôm đó, hai người sớm kết thúc công việc để xuất phát.

Mọi thứ của chuyến đi đã được Thạch Đầu kế hoạch trước, bọn họ đi lên chuyến xe bus đầu tiên trong buổi chiều, đến một khu thương nghiệp phồn hoa phụ cận.

Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường ChếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ