Chương 7: Cưỡng ép xâm chiếm

4.6K 277 136
                                    

Câu nói của Cung Tuấn vẫn cứ vang vọng trong đầu y mãi không dứt. Trương Triết Hạn không dám tin vào tai mình nữa, những gì hắn nói như thiên lôi đánh vào người y, đau rát, khó chịu. Trương Triết Hạn cố gắng đè lại hơi thở dồn dập, ép mình bình tĩnh.

Y lê bước chân đi về phía Cung Tuấn. Tinh thần vừa được áp chế lần nữa chết lặng khi nghe hắn nói với người bên kia điện thoại.

"Nói với người nhà họ Trương rằng, Trương Triết Hạn trong lúc đi bàn giao hợp đồng bị tai nạn xe cộ, chết trong biển lửa, chỉ còn lại tro bụi. Sau đó, cậu đưa cho họ một hũ tro cốt giả, nói là của Trương Triết Hạn."

Tai nạn xe cộ?

Tro cốt giả?

Trương Triết Hạn nhất thời mất đi bình tĩnh, nhịn không được kéo lấy cổ tay hắn, Cung Tuấn thoáng bất ngờ làm rơi điện thoại. Hắn cả kinh nhìn đến Trương Triết Hạn, mắt thấy y đang run lên bần bật tựa như cố kìm nén cái gì, hắn liền đoán được y đã nghe rồi, hắn cũng không gấp gáp nữa, bình tĩnh nói.

"Anh biết rồi sao?"

Trương Triết Hạn ngốc lăng nhìn hắn, đáy lòng chua xót, hai mắt nóng rát trừng hắn chằm chằm, "Những gì em vừa nói là thật sao? Cung Tuấn, em đang gạt anh có phải không?!"

"Đúng vậy, tôi đang gạt anh đó." Cung Tuấn phì cười kéo y lại gần, tàn nhẫn nói, "Tôi gạt anh, nói Trương thị đang sa cơ thất thế, tôi gạt anh ký vào hợp đồng bán thân, khiến anh trở thành nô lệ tình dục của tôi. Tôi gạt anh nói mình đang giúp đỡ Trương thị phất lên, gạt anh quy phục dưới thân tôi."

Trương Triết Hạn thở dốc, không thể tin được nhìn hắn không rời. Càng nghe hắn nói, lỗ tai y càng ù ù cạc cạc, Trương Triết Hạn suy yếu lắc đầu, trái tim đau nhói từng trận. Y chỉ thấy Cung Tuấn kéo y lại gần, hai tay hắn siết chặt cái eo thon nhỏ, nói.

"Đừng hỏi vì sao tôi lại làm vậy. Vì tôi quá yêu anh, tôi muốn độc chiếm anh. Trương Triết Hạn, suốt đời suốt kiếp anh chỉ có thể là của tôi. Chỉ tôi mới khiến anh thỏa mãn."

"Cung Tuấn, em điên rồi!" Trương Triết Hạn hoảng sợ đẩy hắn ra, mắt thấy y phản kháng mình, sắc mặt Cung Tuấn lập tức âm trầm, hắn vươn cánh tay dài kéo y trở lại, tàn độc nói.

"Triết Hạn, anh đừng nghĩ có thể thoát được tôi. Sau hôm nay, Trương Triết Hạn của tập đoàn Trương thị đã chết, chỉ còn Trương Triết Hạn của một mình Cung Tuấn này."

"Buông tôi ra! Tôi phải trở về gặp ba, tránh ra! Cung Tuấn bỏ ra!" Trương Triết Hạn vùng vẫy khỏi người hắn, ký ức mờ nhạt chập chờn tối xám, y hoảng sợ giật mình.

Ba là ai?

"Trương thị chỉ là một thứ dư thừa, anh về đó thì có ích gì?" Cung Tuấn kéo y lại gần, mạnh mẽ kìm hãm y trong lòng, hắn nâng cằm y lên, nhếch môi cười nói, "Từ giờ trở đi, anh đã không còn là người của Trương thị."

Trương thị là cái gì?

"Anh chỉ có thể là người của Cung Tuấn này."

Cung Tuấn là người nào?

〖Hoàn〗Luân Hãm (Cao H) (Đang beta)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ