Bờ vai Trương Triết Hạn run lên, y không biết Cung Tuấn lại đang giở trò gì nhưng trong tâm trí y mách bảo rằng, đồ chơi mà hắn nói không có gì tốt cả. Thân thể vẫn còn lưu lại sự mệt mỏi do triền miên để lại, Cung Tuấn rời khỏi hậu huyệt kéo theo bạch dịch chảy dài xuống hai chân, hắn xấu xa đánh 'bạch' lên mông y một cái, Trương Triết Hạn lập tức giật mình, hai tay nắm chặt thành bồn tắm.
Cung Tuấn cúi người lật y lại, Trương Triết Hạn nháy mắt đã đối mặt với hắn, ánh mắt Cung Tuấn tối đen như mực, Trương Triết Hạn vô thức muốn lảng tránh. Hắn thấy vậy lập tức kéo lấy cằm y, phà hơi nói, "Nhìn tôi! Triết Hạn, trong mắt anh chỉ được có duy nhất hình dáng của tôi. Mọi thứ khác đều là rác rưởi."
Trương Triết Hạn rùng mình, cơ thể thoáng chấn động, nháy mắt đã bị Cung Tuấn bế lên, y giật mình ôm lấy cổ hắn tránh để bị ngã. Cung Tuấn nhếch môi bước ra thành bồn, chậm rãi mang y rời khỏi bồn tắm.
Bước chân của hắn để lại những vệt nước rõ rệt, ẩn trong đó là tinh dịch trắng đục do hậu huyệt chảy ra. Cung Tuấn cũng không để ý đến, cúi đầu nhìn Trương Triết Hạn, khàn giọng gọi.
"Triết Hạn, anh nhìn xem có đẹp không?"
Vừa nghe hắn gọi, Trương Triết Hạn lập tức nhìn lên, nhưng khi thấy rồi, y liền hối hận, thậm chí là sợ hãi. Y nhịn không được nắm chặt lấy cổ áo hắn, thân thể run lên.
Cung Tuấn thích thú nhướng mày, trêu đùa thầm nói, "Đừng sợ, rất sướng đó."
"Đừng."
Trước mặt y là một con ngựa gỗ cao ngang eo Cung Tuấn, phía dưới là một vòng cung giúp con ngựa có thể lắc lưu qua lại. Trương Triết Hạn sợ sệt co rúm người, quay đầu không dám nhìn.
Nếu chỉ là một con ngựa bình thường thì y cũng sẽ không sợ hãi. Chỉ là... Hai bên thân ngựa là một vòng dây trói dùng để cố định hai chân, phía trên yên có một cái dương cụ giả đang dựng thẳng, trên thân dương vật còn có những nốt sần sùi quỷ dị chi chít dày đặc. Trương Triết Hạn thấy thế, y liền đoán được tương lai của mình.
"Triết Hạn, anh đã từng cưỡi ngựa chưa? Nghe nói là rất vui, anh có muốn thử không?"
"Đừng, Cung Tuấn, anh không muốn thử."
Cung Tuấn kề sát tai y, khẽ nói, "Thôi nào bảo bối, sao anh lại từ chối tôi?"
Không đợi y mở miệng, Cung Tuấn đã bế y đi đến thân ngựa gỗ. Trương Triết Hạn thấy vậy lập tức kinh sợ, vô thức vùng vẫy thân mình, Cung Tuấn đè y lại, cười nhẹ, "Triết Hạn, hôm nay anh rất không ngoan đó anh biết không? Anh đừng tự biến cái này trở thành trừng phạt!"
Thời điểm dương cụ giả đâm vào hậu huyệt, Trương Triết Hạn lập tức run lên không dám thở mạnh, y cảm nhận rõ ràng từng nốt sần trên dương cụ đang ma sát với mị thịt trong y, nó lướt qua từng điểm nhạy cảm, đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể. Trương Triết Hạn gấp gáp thở dốc, hoảng sợ kéo tay áo hắn.
"Cung Tuấn, sâu quá, anh không chịu nổi đâu. Mau đưa anh xuống đi ah!! Ưm đừng sâu quá rồi, ư...ha..."
Hậu huyệt nuốt trọn lấy tận gốc nam căn, Trương Triết Hạn chống người lên lưng ngựa gỗ, hai chân bị Cung Tuấn trói chặt hai bên thân ngựa. Tư thế ngồi này làm y bất đắc dĩ nuốt hết lấy nam căn khủng khiếp. Cung Tuấn phủi tay đứng một bên thưởng thức, cười nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
〖Hoàn〗Luân Hãm (Cao H) (Đang beta)
Fanfiction๖ۣۜThể loại: Hiện đại, S///M, cao H, yêu đến điên cuồng. Tác giả: Hoa Diệc CP: Cung Tuấn, Trương Triết Hạn. "Nếu tình yêu của em là địa ngục thì anh xin hiến lấy thân mình trầm luân trong đó." "Anh làm tôi bắn tinh một lần, tôi sẽ cho ba anh mười vạ...