chương 22:

22 0 0
                                    

Chương 22: Sắp đặt... 

Những ngày sau đó, Rin dùng tiền dành dụm của mình mua một ít vải, cố gắng may một bộ quần áo đơn giản nhất có thể.... 

Thời gian trôi khá chậm, chợt có một ngày, có một người khách ghé qua tiệm bánh, ăn xong liền tự xưng là đầu bếp và muốn Miku theo học, sau đó ông ta để lại tấm card của mình rồi đi ra ngoài... 

Điều đó làm Miku hết sức ngạc nhiên không biết phải làm gì, cả Rin cũng vậy. Hai chị em tròn mắt nhìn nhau nhất thời không biết phải ứng xử thế nào, chợt có tiếng cửa mở, Len bước vào... 

Hôm nay thời tiết có hơi se lạnh, Len mặt một chiếc áo khoác màu lông chuột, thêm chiếc quần đen dài, khuôn mặt anh hơi đỏ lên vì lạnh, mái tóc vàng như lúa mạch của anh khẽ rũ xuống. Cả người anh tỏa ra một bầu không khí vô cùng trầm lặng và yên bình khiến vài cô gái trong tiệm bánh bỏ ngang việc ăn mà ngoái nhìn theo, vui vẻ cười nói với nhau về chàng trai hấp dẫn này, và tất nhiên, Rin cũng khó mà thoát khỏi sự quyến rũ ấy, cứ nhìn mãi mà chẳng thể rời mắt nổi... 

- Chào...- Len lên tiếng, đôi mắt anh trong như nước biển đại dương, giọng anh thật ấm áp khiến các cô gái xung quanh chỉ muốn chạy đến mà ôm lấy cổ anh, thật là quyến rũ quá! 

- Ơ? Sao anh lại đến đây? - Rin ngẩn ngơ, chẳng phải hôm nay Len đi biểu diễn sao? 

Len không nói gì, chỉ tiến lại gần Rin mà đặt hai bàn tay ấm áp của mình lên má Rin, biết ngay mà, cô nhóc này chẳng bao giờ biết giữ ấm cho mình cả. Bỏ qua những ánh mắt sững sờ của mọi người xung quanh, Len kéo Rin dậy, cởi áo khoác mình mà choàng lên vai cô, kéo cô hướng về chiếc đàn dương cầm cũ kĩ... 

Rin ngồi xuống chiếc ghế dài, Len cũng ngồi xuống bên cô, anh mở nắp chiếc đàn piano, đặt một xấp giấy chi chít những nốt nhạc lên, sau đó đặt hai bàn tay của mình lên bàn phím, lướt nhanh.... 

Bản nhạc nhẹ nhàng vang lên, có phần hơi giống tiếng mưa nhưng nó không lạnh, ẩm ướt mà êm đềm, dịu dàng, đầm ấm, tạo cảm giác như thể đang được đứng trước mặt hồ thu mà ngắm những hạt mưa đùa nghịch xung quanh. Tiếng đàn len lỏi trong không khí, mọi vật như dừng lại chỉ để lắng nghe giai điệu ấm áp ấy... 

Âm thanh êm ái ấy ngưng đọng lúc nào không hay trong tâm hồn mọi người, kể cả khi điệu nhạc đã kết thúc, mọi người vẫn còn chìm đắm trong đó. Len nhấc tay khỏi phím đàn, mỉm cười vuốt nhẹ những lọn tóc đang che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn của Rin ra phía sau tai... 

- Sao thế? Em thấy quà sinh nhật thế nào? 

- A! Ơ? Sinh nhật á? - Rin chợt nhận ra mình đã quên béng đi sinh nhật mình, cô tròn mắt nhìn Len, sao mà anh biết được cơ chứ? 

- Ôi, cô bé ngốc này, em lại đi quên chính sinh nhật mình sao? Vậy thì làm sao nhớ được ngày sinh của mọi người cơ chứ? - Len nhìn Rin, ánh mắt mang đầy ý cười, bàn tay ấm áp xoa nhẹ đôi má ửng hồng của cô... 

- Hai đứa này, đang ở nơi công cộng đấy! - Miku khẽ nhắc nhở, đưa tách trà hoa sen cho Len. Anh cũng vui vẻ nhận lấy, hương trà thoang thoảng, thật dễ chịu... 

Let me the pianoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ