Có lẽ người đàn ông đứng ở cửa mang đến cảm giác áp bách quá lớn khiến bà chủ nhà có phần khẩn trương, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vỗ đầu một cái, nghĩ ra tên người đã tới.
"Đúng rồi, tên là Ninh Kim Ngưu!" Bà chủ nhà nỗ lực nhớ lại cảnh tượng lúc đó, gật đầu khẳng định, "Là một cô bé trắng nõn, nói là đã đổi tên, còn đi cùng Đại Tráng tới, nhìn rất quen."
Giang Thiên Yết nhíu hai đầu lông mày, cuối cùng hoàn toàn yên lòng, lễ phép nói tạm biệt rồi rời đi.
Đoạn đường lái xe này, anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Anh nhớ lại chính mình năm mười tám tuổi, mặc kệ mưa rất lớn vội vã trở về gặp cô, nhưng người đi nhà trống.
Anh nghĩ đến nhiều năm sau cùng Ninh Kim Ngưu lần đầu tiên chạm mặt, cô kéo tay áo của anh gọi chú cảnh sát.
Anh nghĩ đến lúc cô ngồi đối diện, chững chạc đàng hoàng cùng anh xem mắt.
Anh nghĩ đến chiếc xe của mình đã ba lần bị hư hỏng nặng.
Anh nghĩ đến ngày đó trời mưa, anh che dù cho cô, nhìn cô cho chú mèo hoang đáng thương ăn.
Anh nghĩ đến chính mình trong đêm khuya lặng nghe thanh âm của cô rồi ngủ.Nhưng đến cuối cùng, ký ức khắc sâu nhất trong anh, là năm mười tám tuổi đó anh rời nhà.
Cô chạy theo phía sau xe anh rất xa, nước mắt thấm đầy trên mặt.
Anh nói muốn cô chờ anh về.
Anh nói muốn cưới cô.
Giang Thiên Yết một mình ngồi trong gara tối như mực, không bật đèn, tựa lưng vào ghế ngồi, tay trái đè lại trái tim đang mạnh mẽ nảy lên trong ngực.
Ở đây từng chỉ vì một người mà nhảy lên.Thế nhưng cực kỳ lâu sau này, anh cho rằng mình đã yêu một người khác.
Vận mệnh vòng vo, đem cô trở lại trước mắt anh.
Giờ khắc này, trái tim của anh giống như lúc trước, chỉ vì một người mà nhảy lên.
Giang Thiên Yết im lặng cười một tiếng, mở cửa xuống xe.
Vừa mới ra khỏi thang máy, anh liền gửi thấy một hương vị nồng đậm, hình như được truyền đến từ một nơi rất gần.
Giang Thiên Yết dừng bước lại, đứng tại chỗ, cẩn thận phân biệt phương hướng một chút, liền phát hiện cánh cửa đối diện mở ra một khe hẹp.
Đội trưởng Giang đã từng bị lừa bịp im lặng không động đậy, dứt khoát kiên quyết cự tuyệt sự hấp dẫn đến từ mỹ thực lúc nửa đêm.
Một giây sau, anh phát hiện ở cửa nhà mình có ba cái rương gỗ, được sắp xếp chỉnh tề, hoàn mỹ chặn lại cửa.
Ninh Kim Ngưu nằm sấp ở khe cửa dùng một con mắt nhìn ra bên ngoài, cẩn thận từng li từng tí ngừng thở, không chút nào nhận thấy được hành tung của mình đã bị bại lộ!
"Ninh tiểu thư có ý gì?" Giang Thiên Yết một tay đút túi, ánh mắt sâu thẳm đối diện ánh mắt của cô, nâng cằm, chỉ vào mấy cái rương trước cửa kia, "Muốn tặng quà cho tôi? Xin lỗi, tôi không cần."
Ninh Kim Ngưu cắn cắn môi, tay khẽ động kéo khe cửa rộng thêm 2cm, khẽ lẩm bẩm nói, "Em không phải muốn tặng quà này nọ cho anh đâu, đừng có tự mình đa tình."
Giang Thiên Yết giật giật khóe miệng, thuận tay nhấc lên một cái rương nhỏ, nhẹ nhàng nhét vào trong ngực cô, "A, vậy đây là đang làm gì? Tiện tay vứt rác lung tung?"
"Em không có cái thói xấu này." Ninh Kim Ngưu mở cửa ra, ôm lấy cái rương nhỏ, lời lẽ ngay thẳng nhìn anh, "Em là muốn tạo trở ngại không cho anh về nhà!"
"Lý do là gì?"
" Đương nhiên là để thừa cơ bắt.... A, không phải, là để mời anh vào nhà!"
Thần sắc Giang Thiên Yết vô cùng phức tạp, bắt đầu chính thức hoài nghi khả năng sử dụng từ ngữ của cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
GIANG ĐÔNG ÔM TRĂNG SÁNG ***CHUYỂN VER KIM NGƯU_THIÊN YẾT****
RomanceTác giả:Ninh Chiêu Chiêu Thể loại:Ngôn Tình, Điền Văn, Sủng Nguồn:lustaveland.com Editor: BOSS rape tôi thế đó Thể loại: Duyên trời tác hợp, HE, Hiện đại, Nam cường, Ngôn tình, Ngọt, Nhẹ nhàng, Nữ truy, Quân nhân, Sạch, Song xử, Sủng, Thầm mến, Thâ...