"Từ từ!"
Một giây trước khi anh bước vào thang máy, Ninh Kim Ngưu vươn tay, túm đai lưng của anh.
A, cực kỳ trực tiếp.
Những người đứng ở cửa đều cực kỳ sửng sốt, lão Từ cứng họng, một lúc lâu cũng không thể nói nên lời.
"Cô gái này, thật không phải người bình thường có thể đối phó được."
Ngoài cửa, Giang Thiên Yết bất đắc dĩ dừng bước, nghi hoặc hỏi, "Còn có việc gì sao?"
"Anh đợi em mấy phút, em còn có điều muốn nói với anh."
Giang Thiên Yết bình tĩnh, chăm chú nhìn cô hai giây, trực tiếp từ chối cô, "Xin lỗi, không muốn đợi."
"Ai, chỉ hai phút... một phút thôi, một phút có được hay không? Là chuyện rất rất quan trọng."
"Nói."
Ninh Kim Ngưu rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, lo lắng không yên dùng ngón tay quấn tóc, đầu ngón chân ở trên mặt đất di di, ánh mắt nhìn về phía vali của anh.
Cô rất khẩn trương.
Cô đang do dự.
Đây là kết luận Giang đội trưởng rút ra được khi quan sát cô.
Vì chuyện mình sắp dọn nhà khiến cho ý định ban đầu muốn từng bước chắc chắn bồi dưỡng cảm tình bị làm loạn, bố cục ban đầu là hàng xóm cách vách môn đăng hộ đối cũng sắp bị đánh vỡ, tâm tình hiện tại nhất định vô cùng xoắn xuýt.
Không sai, anh đang ép cô.
Ninh Kim Ngưu đã có phản ứng, nhẹ giọng hỏi, "Anh muốn chuyển đến chỗ nào? Có cách xa đây hay không?"
Giang Thiên Yết "Ừ" một tiếng, "Rất xa, nhưng mà đứng trên lập trường của một người hàng xóm, tôi cảm thấy tôi không cần phải báo địa chỉ mới của tôi cho em, có đúng không?"
Sắc mặt Ninh Kim Ngưu có chút trắng bệch, "Chúng ta... Chỉ là hàng xóm thôi sao?""Không thì thế nào?" Anh khẽ cười một tiếng, "Em cảm thấy chúng ta còn có quan hệ đặc biệt gì sao?"
Ninh Kim Ngưu trợn tròn hai mắt, "Không phải, chúng ta chẳng lẽ không phải là quan hệ bạn bè sao? Chúng ta còn có quan hệ theo hiệp nghị nữa!"
Cái này dù sao cũng phải tính toán lại rồi bàn giao chứ!
Giang đội trưởng không thể bội tình bạc nghĩa như thế!
"Cho tới bây giờ tôi chưa từng xem em là bạn bè." Anh giảm thấp tiếng nói, cười một tiếng, ý vị không rõ.
Ninh Kim Ngưu có chút tức giận, lại buồn bực, thẳng thắn bỏ qua đề tài này, "Anh sau khi chuyển đi, có còn trở về nữa không?"
Giang Thiên Yết lựa chọn duy trì im lặng.
"Vậy em hỏi lại, sau khi anh đi, muốn cho người khác thuê nhà sao?"
"Đương nhiên." Giang đội trưởng mặt không đổi sắc, không nhìn ra chút nào việc đang nói hươu nói vượn, chột dạ cùng né tránh.
Ánh mắt Ninh Kim Ngưu thoáng ảm đạm, thở dài một hơi, "Vậy chúng ta sau này rất khó gặp nhau phải không?"
Giang Thiên Yết ngầm thừa nhận lời này của cô.
"Cho nên, để từ biệt, Giang đội trưởng cho em một cái hôn từ biệt có được không?"... Anh sắp đi còn muốn đùa giỡn anh? Đây là cái tinh thần vĩ đại gì!
"Nghĩ cũng đừng có nghĩ!"
Anh trai nhỏ đang chuẩn bị ló đầu hóng chuyện nhà hàng xóm rụt cổ về, vỗ ngực.
Thế giới này thật đáng sợ! Làm hàng xóm, lại còn muốn có một nụ hôn từ biệt không đi kèm điều kiện!
"Ông chú cứng nhắc!" Ninh Kim Ngưu cau mũi, nhẹ giọng mắng một câu, "Làm hàng xóm một thời gian, vậy mà ngay cả một nụ hôn từ biệt cũng không có, vậy không bằng anh đừng có đi!"
"Vậy em cho tôi một lý do để ở lại." Giang Thiên Yết trầm giọng nói.
Anh cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.
Nếu như, cô nguyện ý không tiếp tục giấu giếm nữa, sau đó thừa nhận sai lầm, anh cũng sẽ không cùng cô tính toán.
Chỉ là cô bé mà thôi, tha thứ một lần cũng chẳng phải việc không thể.
Nhưng mà...
Ninh Kim Ngưu chỉ chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn anh, "Chẳng lẽ không phải là anh nên cho em một lý do vì sao rời đi à?"
... Quên đi.
Anh biết cô bé này cả đời cũng không học được việc có lương tâm.
"Nơi này là nhà của tôi, tôi rời đi cũng không cần cho bất kỳ ai lý do, em hiểu chưa?"
Ninh Kim Ngưu cắn môi, vô tội nháy mắt, "Không phải rất rõ ràng, đây là nhà anh, sao anh còn muốn đi?"
Giang Thiên Yết "A" một tiếng, nhịn xuống xúc động muốn vỗ đầu cô một cái, "Đừng giả bộ ngốc, so với bất kỳ ai em là người hiểu rõ nhất vì sao tôi dọn nhà!"
Ninh Kim Ngưu nhún vai, thu hồi vẻ mặt mờ mịt, lười biếng dựa trên tường, "Trốn em? Em là hồng thủy, mãnh thú sao?"
"Em không phải, là tôi."
"Vậy tại sao anh muốn chuyển đi?"
"Nếu không em chuyển?"
Ninh Kim Ngưu trầm mặc hai giây, bị tin tức thình lình xảy ra kích thích, đại não e rằng không cách nào chuyển động, cuối cùng cũng chậm rãi khôi phục bình thường, cô bắt đầu suy nghĩ, cần dùng biện pháp gì mới có thể khiến người ở lại.
Muốn biết, thế nhưng cô là gái nhà lành rụt rè, chưa bao giờ tùy tiện cùng người khác làm hàng xóm.
Ninh tiểu thư rụt rè hắng giọng một cái, thong thả, từng chút một cởi ra từng chiếc cúc áo.
Giang Thiên Yết:? Đây là cái phương thức không đứng đắn gì? Anh sẽ không mắc mưu đâu!
Kiềm chế nội tâm xao động, Giang đội trưởng cứng rắn quay đầu, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.
Ninh Kim Ngưu cởi ra tổng cộng hai cái nút áo, nhìn thấy động tác của anh, không hiểu ra sao.
Mấy người đứng ở cửa vây xem đã bị Lương Tây Châu che mắt, "phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!"
Ninh Kim Ngưu: Em nghe thấy, cửa nhà anh có thể nói chuyện!
Giang Thiên Yết khụ một tiếng, "Em làm cái gì thế? Không muốn dùng đầu suy nghĩ sao?"
Ninh Kim Ngưu lắc lắc đầu, những người này che giấu thật là tốt, cô một chút cũng không phát hiện trong đầu anh còn có cái suy nghĩ không đứng đắn như vậy!
BẠN ĐANG ĐỌC
GIANG ĐÔNG ÔM TRĂNG SÁNG ***CHUYỂN VER KIM NGƯU_THIÊN YẾT****
Roman d'amourTác giả:Ninh Chiêu Chiêu Thể loại:Ngôn Tình, Điền Văn, Sủng Nguồn:lustaveland.com Editor: BOSS rape tôi thế đó Thể loại: Duyên trời tác hợp, HE, Hiện đại, Nam cường, Ngôn tình, Ngọt, Nhẹ nhàng, Nữ truy, Quân nhân, Sạch, Song xử, Sủng, Thầm mến, Thâ...