Chương 51: Án mạng

62 3 0
                                    

Trên thực tế, Ninh Kim Ngưu tạm thời không có tính toán gì cả.

Chiến tuyến kéo dài càng lâu, cô lại càng không dám đem chân tướng phơi bày trước mặt anh.

Nhìn chằm chằm dây lưng treo trên tường, Ninh Kim Ngưu rụt cổ, lừa mình dối người.

Ló đầu cũng là một đao, lui đầu cũng là một đao, cô đương nhiên lựa chọn phương án...

lui đầu!

Không được, cô phải nghĩ cách đem chuyện này hoàn toàn lừa gạt qua đi.

Nhưng mà, không đợi cô thực hiện hành động, biến cố đã xảy ra trước.

Mười giờ sáng, tiểu Trương luống ca luống cuống chạy lên lầu, phá toang cửa phòng làm việc, hô lớn, "Đội trưởng, không xong, xảy ra chuyện lớn!"

Giang Thiên Yết trầm mặt, không vui lạnh lùng nói, "Hấp ta hấp tấp, còn ra thể thống gì nữa!"

Tiểu Trương mặt mũi trắng bệch, suýt chút nữa không thở được, "Giang đội trưởng, số 29 đường Đông Phong, án mạng, có người chết!"

Con ngươi Giang Thiên Yết chợt co lại, anh bỗng nhiên đứng lên, suýt chút nữa làm đổ chiếc ghế bên cạnh, "Số 29 đường Đông Phong?"

"Đúng, cơ quan của chị dâu!"

Giang Thiên Yết biến sắc mặt cầm lấy áo khoác, lập tức đẩy cậu ta ra, chạy ra bên ngoài, "Mau, đi thông báo cho những người khác đuổi kịp!"





Nói xong, anh dẫn đầu chạy xuống lầu, xe cảnh sát đã ở dưới sẵn sàng đợi lệnh, Giang Thiên Yết và vài người xuất phát trước, những người còn lại lên chiếc xe phía sau.

Bây giờ không phải giờ cao điểm vào sáng sớm, trên đường không có nhiều xe, Giang Thiên Yết trực tiếp ngồi vào ghế lái, điều khiển xe cảnh sát chạy nhanh như chớp.

Dọc đường đi anh đã vượt không biết mấy cái đèn đỏ, hận không thể trực tiếp bay tới hiện trường, các đồng nghiệp ngồi trong xe cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, tiểu Trương không ngừng gọi điện thoại cho Ninh Kim Ngưu, đáng tiếc vẫn luôn luôn không gọi được.

Giang Thiên Yết bớt thời gian nhìn cậu ta một cái, tiểu Trương lắc đầu, "Không gọi được."

Người đàn ông một quyền nện trên tay lái.

Mọi người đều biết trong lòng anh sốt ruột, lúc này cũng không có ai đi trêu chọc anh phá hoại của công.

Chờ tới lúc anh đi tới dưới lầu, dải phân cách đã được kéo lên, mấy đồng chí cảnh sát đứng ở phụ cận, chắn người dân vây xem ở bên ngoài.

Giang Thiên Yết cấp tốc đẩy cửa nhảy xuống xe, đi nhanh vào trong, một cảnh sát ở hiện trường đi ở phía sau anh báo cáo tình huống, "Tổng cộng có hai người chết, một nam một nữ, thân phận người đàn ông không rõ, ba mươi đến bốn mươi tuổi, chiều cao 1m76 đến 1m78, trên đầu có vết thương, nữ khoảng 24 tuổi, hiện đang là phát thanh viên đài này, trên đầu và trước ngực đều có vết thương, phán đoán sơ bộ là do bị đụng đầu dẫn đến mất máu quá nhiều mà chết."

Bước chân Giang Thiên Yết hơi dừng lại, cổ họng khó khăn phát ra tiếng, "...Hai mươi bốn? Xác định chưa? Tên là gì?"

Không có ai nhìn thấy, hai tay đặt tại bên người của anh đang phát run, máu toàn thân trong nháy mắt liền lạnh đi.

Dự cảm chẳng lành trong lòng anh vào giây phút này đã đạt đến đỉnh.

Trong lòng anh cảnh sát tràn đầy thấp thỏm, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Ánh mắt của Giang đội trưởng, giống như muốn ăn thịt người vậy, quá đáng sợ.

"Nói chuyện!" Thấy cậu ta trầm mặc, Giang Thiên Yết không đợi kịp, túm cổ áo cậu ta ép hỏi.

Đôi lông mày rậm của anh nhíu chặt, ánh mắt âm trầm, sắc mặt cực kỳ khó coi, anh cảnh sát trẻ bị anh túm cổ áo đã muốn khóc, "Tên, đợi, tên, người chết họ Lý, gọi là Lý Vân, là một người địa phương."

Trái tim treo cao của Giang Thiên Yết trong nháy mắt hạ xuống, anh khó khăn thở hổn hển một hơi, đè lại ngón tay đang không ngừng run rẩy, miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh, bước nhanh lên lầu.

"Đã tra xét những người có liên quan chưa? Thời gian tử vong là lúc nào?"

"Còn chưa kịp điều tra."

Đã sắp tới năm mới, vụ án mạng đột nhiên xuất hiện này cần phải nhanh chóng được điều tra phá án, nếu không rất dễ khiến cho người dân bị khủng hoảng.

"Có người chứng kiến không?"

"Còn chưa tìm được."

Giang Thiên Yết gật đầu, mang bộ bao giày (*bộ bao giày là túi nilon đeo bên ngoài giày để tránh để lại dấu chân khi điều tra) và găng tay, đi qua hành lang chính, muốn đi vào hiện trường, liền nhìn thấy mấy người trẻ tuổi đứng một bên, thần sắc hốt hoảng, kinh hồn táng đảm.

Anh dường như vừa liếc mắt liền nhìn thấy Ninh Kim Ngưu đứng lẫn trong đám người đó.

So với những người khác, sắc mặt cô vẫn được coi là trấn định, chỉ hơi tái nhợt một chút, trên người không mặc áo khoác, quần áo đơn bạc có chút đáng thương.

Giang Thiên Yết từ trên xuống dưới quét mắt một vòng, thấy trên người cô không có dấu hiệu bị thương, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, tiến lên phía trước, kéo bả vai của cô, chăm chú ôm cô vào trong ngực, hổn hển thở mạnh một hơi.

Bàn tay to của anh giống như kìm sắt, làm cho cô không thể sinh ra một chút tâm tư phản kháng nào.

"Em không sao chứ?"

Ninh Kim Ngưu vỗ vỗ bờ vài của anh trấn an, "Em không sao."

GIANG ĐÔNG ÔM TRĂNG SÁNG   ***CHUYỂN VER KIM NGƯU_THIÊN YẾT****Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ