12

537 76 51
                                    

Bất mộ (12)

Nếu như lần thứ nhất Châu Kha Vũ còn có thể miễn cưỡng giải thích là chuyện ngoài ý muốn, vậy thì lần này hoàn toàn chính là cố ý.

Kể từ khi Châu Kha Vũ bắt đầu thích ứng được với cường độ của công việc hiện tại thì cậu đã rất ít khi bị mất ngủ, thế nên giờ cậu chỉ có thể không ngừng đem đầu mình rúc sát vào Lực Hoàn, dùng tiếng nói mơ ngủ nho nhỏ của anh để chữa bệnh mất ngủ, đáng tiếc có lúc chữa rất hiệu quả, có khi lại không thể chữa được.

"Người này rốt cuộc có thể vĩnh viễn thuộc về mình hay không đây?" Cậu từng nghĩ vậy vô số lần, thế nhưng không ai có thể nói cho cậu đáp án, bởi vì cậu căn bản là không có cách nào mở miệng đi hỏi. Đêm quá tối, đường quá dài, đèn quá mờ, cậu không tìm được điểm xuất phát mà cũng chẳng tìm được đích đến.

Châu Kha Vũ được Lực Hoàn cứu rỗi, cũng cần dựa vào anh mà mơ một giấc mơ.

"Kha Vũ." Lực Hoàn tỉnh lại, lẩm bẩm gọi tên cậu, anh giống như chẳng hiểu chuyện gì, mà cũng giống như cái gì cũng hiểu, anh bắt chước dáng vẻ lúc Châu Kha Vũ dỗ dành mình, ôm lấy bờ vai không rộng lắm của cậu, nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng đang phập phồng hít thở, "Đừng, buồn mà."

"Em không buồn." Châu Kha Vũ cũng chỉ mới 19 tuổi mà thôi, trước mặt người mình thích thì có thế nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ, cậu đưa tay nhéo chóp mũi hơi lạnh của Lực Hoàn, nói cho anh biết rằng cậu chỉ đang suy nghĩ về kế hoạch của mình, ngày hôm nay cậu đã xin nghỉ ở cửa hàng chị Lưu để mai đi làm thẻ căn cước, sau đó nhanh chóng tìm một công việc khác, bởi vì con trai chị Lưu đã chuyển vào ký túc xá rồi, sắp tới không cần người chăm sóc nữa, ngày hôm qua chị ấy đã trả cậu tiền lương. Đợi đến khi mình có tiền rồi sẽ đi thuê một căn phòng khác, bởi vì cái phòng này đến kính cửa sổ cũng bị đập vỡ rồi, đến mùa đông sẽ lạnh đến mức không ở nổi mất.

Lực Hoàn khép hờ mắt, lông mi rung rung, yên lặng nghe Châu Kha Vũ nói.

"Anh hiểu chưa, rốt cuộc anh đã hiểu chưa nào." Châu Kha Vũ dùng mũi mình cọ cọ mũi Lực Hoàn, cậu thậm chí còn không biết rốt cuộc là mình muốn Lực Hoàn hiểu cái gì, cậu từng ghét nhất mấy người hay đi đánh đố người khác, ấy vậy mà bây giờ cậu lại biến thành người đi đánh đố.

Đến buổi sáng, Lực Hoàn quấn lấy Châu Kha Vũ đòi cậu dẫn anh cùng đi vào nội thành, Châu Kha Vũ nói với anh ngày hôm nay cậu có rất nhiều việc phải làm, kêu anh ở nhà chờ.

Tiếc là Lực Hoàn hiểu quá rõ phải làm gì với Châu Kha Vũ, anh ôm lấy cổ cậu dính chặt không rời, làm nũng đến độ khiến cho Châu Kha Vũ không nói nổi một chữ "Không".

Châu Kha Vũ giống như đã thỏa hiệp mà ôm mông anh lên giúp anh đi giày, sau lại thấy Lực Hoàn bỗng nhiên hít mạnh vào một cái, Châu Kha Vũ vội vàng thả anh lại xuống giường, "Làm sao đó."

"Mông đau quá, đi thôi." Châu Kha Vũ tụt quần Lực Hoàn xuống để nhìn, tối hôm qua nhìn thì không thấy gì, sáng nay nhìn lại mới thấy chỗ đó quả thật đã hơi sưng lên một chút, thậm chí trên mông Lực Hoàn còn có vết răng Châu Kha Vũ cắn ngày hôm qua.

[Kha Hoàn] Bất mộNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ