Bất mộ (18)
Chuyển nhà là một chuyện phức tạp, hơn thế nữa Lực Hoàn còn nhất quyết muốn đem hết những thứ mà mình nhặt được đi cùng.
"Cái này cũng lấy à?" Châu Kha Vũ giơ một cái chậu đã bị thủng một lỗ to đùng lên hỏi.
Không ngờ Lực Hoàn lại gật đầu khẳng định.
"Không dùng được nữa rồi." Mặc dù Châu Kha Vũ nói vậy nhưng cũng không dám ném cái chậu thủng đó đi, cẩn thận đặt về chỗ cũ, "Chúng mình cứ coi chỗ này như nhà kho vậy, trước tiên mang các đồ dùng sinh hoạt cần thiết đi qua nhà mới trước đã, sau này cần cái gì thì quay lại lấy nhé. Giờ anh chọn ra mấy thứ mà mình rất muốn mang theo đi."
Lực Hoàn lưu luyến không rời nhìn gian chứa đồ nửa ngày, sau đó đi vào ôm con gấu bông kia ra, sờ vào hộp bánh quy vẫn còn giấu trong bụng con gấu: "Mang cái này."
"Với cả, rùa bông nữa."
Châu Kha Vũ tạm thời đặt gấu bông với rùa bông lên trên nệm: "Còn gì nữa không?"
"Hết rồi." Lực Hoàn lắc đầu, đóng cửa gian chứa đồ lại, "Những cái khác, để lại, đây hết đi."
Sau khi đóng gói mấy đồ linh tinh khác vào trong hộp, Châu Kha Vũ mới phát hiện thật ra thì đồ đạ của bọn họ ít đến mức đáng thương.
Ngay cả lúc Trương Gia Nguyên đến giúp khuân vác cũng có chút kinh ngạc: "Chỉ có ngần này hả?"
"Chỉ nhiêu đó thôi". Cốp sau nhét không hết, Châu Kha Vũ buộc con gấu lên nóc xe: "Chỉ có đồ dùng hằng ngày với quần áo."
"Thế cũng được, bớt việc"
Nhưng chút đồ đạc ít ỏi này cũng là gánh nặng lớn đối với chiếc xe này, Châu Kha Vũ với Lực Hoàn lại ngồi chen chúc trên băng ghế sau như ngày đầu tiên cậu mới đặt chân tới nơi đây.
Lực Hoàn ôm Po chan trong lòng, quay đầu nhìn lại khu dân cư đang mỗi lúc một xa dần.Châu Kha Vũ vươn tay sờ đuôi tóc của anh, thấy anh không phản ứng lại liền không thành thật lắm mà trượt xuống dưới, vuốt ve phần gáy mềm mềm của anh.
Lực Hoàn bị Châu Kha Vũ sờ cho phát ngứa, quay lại kéo tay cậu xuống.
Châu Kha Vũ nhìn anh bị chọc cho phì cười thì mới thấy yên tâm hơn một chút, cậu nắm lấy tay anh, sau đó lại xòe tay ra so xem tay ai to hơn, "Tay anh nhỏ quá à."
"Cái gì, cũng nhỏ. Mặt cũng nhỏ."
"Không có đâu nha." Châu Kha Vũ đột nhiên giống như một đứa nhóc tiểu học nghịch ngợm, dùng cách này để trêu chọc anh, muốn gây sự chú ý với Lực Hoàn.
Mặc dù cách thức rất vụng về, thế nhưng ruốt cuộc vẫn là có hiệu quả, Lực Hoàn tóm lấy tay cậu muốn cắn.
Náo loạn một hồi Lực Hoàn đột nhiên dừng lại, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: "Cảm, cảm ơn Kha Vũ."
Trái tim Châu Kha Vũ đột nhiên nảy lên một cái, cậu nghĩ: "Nào có cần anh cảm ơn em chứ, là em phải cảm ơn anh mới phải, cảm ơn trời đất cho em gặp được anh, cũng cảm ơn anh vì đã khiến mùa hè này trở nên trọn vẹn."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Kha Hoàn] Bất mộ
Fanfiction💸 Thiếu gia phá sản nghèo rách CKV x Bé chậm tiêu nhặt ve chai Rkmr 💜 Một bộ chuyện về cái sự nghèo 💸 💸 💸 Link gốc: https://www.douban.com/group/topic/240285046/?dt_dapp=1