Chương 26

28 1 0
                                    

Bước ra khỏi cục cảnh sát đã là chiều tối. La Uy và Hạ Lê đã ở đó tròn năm tiếng đồng hồi rồi.

May mà trước khi Trâu Lan nhảy lầu, một nam thanh niên ở lầu bảy đối diện đã chứng kiến toàn bộ quá trình Trâu Lan tự sát. Nếu không phải anh ta mau chóng tới cục cảnh sát làm chứng, La Uy và Hạ Lê e là cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không giải thích rõ ràng được tại sao bọn họ vừa tới thì nữ chủ nhân đã nhảy lầu chết.

Cả hai người vừa vác thân xác mệt nhọc ra khỏi cửa cục cảnh sát thì trên phố có mấy cậu thiếu niên đeo ba lô băng qua đường gây chú ý tới La Uy, anh đột nhiên nhớ tới điều gì đó, rồi móc điện thoại ra, quay số điện thoại nhà mình.

Giọng nói Từ Lôi vang lên trong điện thoại: "La Uy hả? Anh đang ở đâu?"

"Anh đang ở thành phố Z. Ở nhà vẫn ổn chứ? La Ni đâu?"

"La Ni vừa ăn cơm tối xong, đang làm bài tập trong phòng kìa. Khi nào anh về?"

La Uy thở phào và nói: "Chút nữa anh đón xe đêm để về."

"La Uy, rốt cuộc anh đang giấu em đi làm chuyện gì vậy? Chẳng phải hôm nay anh nói sẽ đi làm sao? Tại sao lại đi tới thành phố Z, còn không cho em gọi điện thoại hỏi anh nữa chứ?" Từ Lôi liên tục hỏi, trong ngữ khí chứa đầy sự bất mãn, "Em nhìn ra từ lâu rồi, mấy ngày nay anh cứ tâm sự trùng trùng, lại thường xuyên hỏi vài vấn đề kì lạ. Tại sao anh không thể nói rõ cho em biết, chuyện này rốt cuộc là sao?"
    
La Uy do dự một lát rồi nói: "Thực ra, không phải anh không bằng lòng kể với em, chỉ là chuyện này phức tạp lắm, hơn nữa lại rất gấp gáp, cho nên mới không có cơ hội nói cho em nghe. Lần này anh về sẽ kể hết cho em mà!"

Từ Lôi gần như đã nguôi giận, cô nói: "Được rồi."

Cúp điện thoại xong, La Uy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm với các vì sao lấp lánh, rồi thở dài một hơi.

Hạ Lê nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, cô liền hỏi: "Anh chuẩn bị lát nữa về nhà hả? Chúng ta không đi tới chỗ Tề Hồng sao?"

La Uy ngước mắt nhìn xa xăm, trầm tư gật đầu.

"Tại sao?" Hạ Lê hỏi, "Lẽ nào anh từ bỏ rồi? Anh không muốn tiếp tục tìm kiếm cách phá giải nữa sao?"

La Uy quay mặt về phía Hạ Lê, buồn rầu nói: "Tôi không muốn từ bỏ, nhưng mà, bây giờ tôi không ngờ rằng sự viếng thăm của chúng ta, hay nói cách khác là điều tra, lại dẫn đến cái chết của một người. Chúng ta vốn dĩ muốn cứu lấy sinh mạnh của chính mình, nhưng ngược lại lại khiến cho một người khác mất đi sinh mạng của họ. Cô bảo tôi làm sao tiếp tục được?"

"Nhưng mà... hoàn toàn không nhất định là người nào cũng sẽ giống bà ta..."

"Hạ Lê." La Uy nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc, "Lẽ nào cô có thể đảm bảo, chúng ta đi đến nhà Tề Hồng thì sẽ không xảy ra chuyện tương tự?"

Hạ Lê cứng miệng, cảm thấy khó trả lời.

"Hơn nữa, tôi... " La Uy cúi đầu nói, "Tuy rằng tôi vừa mới đi khỏi nhà một ngày thôi, nhưng cứ như là đã đi rất lâu rồi, tôi vô cùng lo lắng cho tình trạng của con trai, tôi sợ rằng nó gặp phải... "

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất  [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ