Chương 6

42 1 0
                                    

Vương Thực hỏi người vợ nằm bên cạnh: "Bây giờ nói được rồi đó, chú hai cuối cùng nói gì với em vậy?"

Trên mặt người mẹ lại hiện ra sắc thái sợ hãi, bà dựa vào người chồng mình, nói: "Chú hai lúc đứng trên bờ vực cái chết đã xem em là Lệ Quyên. Em vốn dĩ nghĩ chú ấy muốn dặn dò vài điều về di chúc gì đó, không ngờ, chú ấy một chữ cũng chẳng nhắc đến chuyện khác, chỉ không ngừng nói chú ấy rất áy náy trong lòng, lương tâm của chú ấy bị dằn vặt cả một đời... Tiếp sau đó, chú hai kể cho em nghe câu chuyện 15 năm trước."

"Chuyện gì vậy?" Ba cậu tò mò hỏi.

Mẹ cậu dùng chăn nhét chặt xuống thân mình: "Một câu chuyện... vô cùng đáng sợ."

"Đừng sợ hãi, từ từ nói."

"Chú hai nói, 15 năm trước, chú ấy bị điều tới làm viện trưởng bệnh viện Phụ sản - Nhi đồng trong thành phố. Một buổi tối lúc hai giờ đêm, một vị bác sĩ già trong bệnh viện đột nhiên gọi điện tới nhà, nói trong bệnh viện xảy ra chuyện lớn. Chú hai vội vàng thay quần áo rồi nhanh chóng đi tới bệnh viện, vị bác sĩ già đó hoảng hồn hoảng vía đưa chú ấy đến căn phòng trong cùng bên trái ở trên lầu hai, chú hai đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mặt khiến chú ấy sốc đến nghẹn lời..."

"Là cái gì vậy?" Ba cậu gấp gáp hỏi.

"Phòng bệnh đó vốn dĩ có một sản phụ sắp sinh ở, nhưng khi chú hai đẩy cửa vào thì nhìn thấy sản phụ đó đã chết trên giường! Hơn nữa mặt mũi vặn vẹo, hai mắt trừng trừng mở to, giống như bị doạ đến sợ hãi cực độ. Trên giường bệnh toàn là máu, điều càng đáng sợ hơn là bụng của sản phụ đã xẹp xuống và đứa con trong bụng đã không thấy đâu nữa! "

"Hả!" Ba cậu kêu lên, "Còn có chuyện như vậy sao?"

"Em còn chưa kể hết đấy.” Mẹ cậu rùng mình, “Chú hai nói, chú ấy và vị bác sĩ kia còn phát hiện ra..."

"Phát hiện ra cái gì?"

"Họ phát hiện có vài dấu chân nhỏ từ bên cạnh giường dẫn đến cửa phòng, dấu chân cỡ trẻ sơ sinh…" Mẹ cậu run rẩy toàn thân, thu mình vào trong lòng ba cậu.

Ba cậu cũng thấy lạnh sống lưng và rợn tóc gáy. Ông há hốc mồm không nói được lời nào, suy nghĩ một chút rồi nói: "Sao có thể như vậy? Không lẽ là trước khi chết chú hai nói linh tinh?"

"Cái đó thì em không biết nữa.” Mẹ cậu nói, “Nhưng khi chú hai nói mấy điều này, ngôn ngữ và suy nghĩ của chú ấy rất rõ ràng, không giống như nói linh tinh".

Ba cậu nói: "Vậy bọn họ đã giải quyết chuyện này như thế nào?"

"Lúc đó, vị bác sĩ già vội vàng kiếm chú hai, chính là để hỏi xem chuyện này phải giải quyết như thế nào. Chú hai nói rằng chú ấy làm bác sĩ cả đời cũng chưa từng gặp qua chuyện kỳ lạ như vậy! Chú ấy định báo cảnh sát, nhưng liền nghĩ lại, nếu báo cảnh sát rồi thì chuyện này sẽ gây ầm ĩ, không chỉ ảnh hưởng đến uy tín của toàn bệnh viện Phụ sản - Nhi đồng mà chiếc ghế viện trưởng của chú ấy chắc chắn sẽ bị lung lay. Cho nên, chú ấy..."

"Thế chú ấy định làm gì?"

"Chú ấy liền hỏi vị bác sĩ già xem người thân của sản phụ này ở đâu. Bác sĩ nói rằng mấy ngày trước toàn là chồng của sản phụ ở lại túc trực chăm nom, nhưng hôm nay người đàn ông đó dường như mất tăm tích, từ đầu tới cuối không hề xuất hiện. Sau khi chú hai lần nữa xác nhận sản phụ này không có người thân nào khác đi cùng, chú ấy ra một quyết định liều lĩnh."

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất  [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ