Chương 15

37 1 0
                                    

Một tuần tiếp theo, Vương Á Phu cảm thấy mỗi ngày mình chỉ làm hai việc: đợi điện thoại của Triệu Mộng Lâm và nghe điện thoại của Triệu Mộng Lâm. Từ khi bắt đầu cùng Triệu Mộng Lâm điều tra chuyện bí ẩn này, Vương Á Phu cảm thấy những việc khác đối với cậu chẳng còn sức hút gì nữa. Tivi xem một chút là buồn ngủ, chơi game cũng thấy nhạt nhẽo, ngay cả môn bóng rổ yêu thích nhất cũng không khiến cậu hứng thú nổi. Chỉ có tiếng chuông điện thoại là thứ duy nhất có thể khiến cậu ngay lập tức phấn chấn lên. Nhưng Vương Á Phu phải thừa nhận rằng, ngoài việc nghe được giọng của Triệu Mộng Lâm khiến cậu thật sự vui lên thì tin tức mà Triệu Mộng Lâm đem lại mỗi ngày lại khiến cậu thất vọng vô cùng.

"Hi, Á Phu, mình điều tra ra rồi."

"Cái gì? Thật á?"

"Mình năn nỉ ba mình tìm người quen đi đến bệnh viện Phụ sản - Nhi đồng nghe ngóng về ông bác sĩ đó, là cái ông mà có nốt ruồi to ở bên mũi ấy, ông ta tên là Ngô Vĩ. Cậu biết không? Ông ta công tác ở bệnh viện Phụ sản - Nhi đồng đó gần hai mươi năm rồi! Hoàn toàn có thể biết hoặc tham gia vào chuyện năm đó!"

"Vậy tốt quá rồi, còn tin tức gì nữa không?"

"Hết rồi..."

"Còn trên mạng thì sao, vẫn là chẳng có ai liên hệ cậu hả?"

"Không có, mình nghĩ, có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng đây là một trò đùa dai thôi."

"Vậy thì... cậu nói điều tra ra rồi, tức là chỉ nói về cái tên của bác sĩ đó thôi à? Những cái khác thì không biết được gì thêm hả?"

"Chứ cậu còn nghĩ sao nữa? Đừng yêu cầu mình cao quá chứ, mình đã cố hết sức rồi mà! Cậu không thể cứ trông mong mình là điều tra viên của Cục tình báo Trung ương Hoa Kỳ (CIA) được..."

Cuộc đối thoại lúc nãy là của bốn ngày trước, sau đó ngay cả tin tức vô giá trị cũng không có, nhưng bọn họ vẫn gọi điện thoại tán gẫu mỗi ngày.

Hôm nay lại có chút khác biệt.

Mới tám giờ rưỡi sáng, Vương Á Phu còn đang say giấc nồng thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại đinh tai nhức óc. Ba mẹ đều đi làm hết rồi, Vương Á Phu gắng gượng bò dậy khỏi giường, mặc quần lót vào rồi đi ra phòng khách nghe điện thoại, cậu đoán chừng là mẹ gọi về nhắc cậu ăn sáng.

Nhìn thấy số điện thoại, Vương Á Phu ngây người ra, là Triệu Mộng Lâm gọi tới. Điều này có hơi khác thường, Triệu Mộng Lâm bình thường sẽ không gọi sớm như vậy.

Vương Á Phu vội vàng chụp lấy ống nghe điện thoại: "Alo, Mộng Lâm hả?"

"Á Phu, có tiến triển rồi nè!" Giọng của Triệu Mộng Lâm hiện rõ sự phấn khích, "Cậu tuyệt đối không ngờ được đâu!"

"Là cái gì?"

"Sau khi mình thức dậy, mở máy tính lên, phát hiện tối hôm qua có người comment dưới bài post của mình, chỉ nói một câu "Tôi chính là người thứ tư mà mấy người cần tìm.", hơn nữa còn để lại số điện thoại."

"Thật à? Vậy cậu gọi cho kẻ đó chưa?"

"Đương nhiên là gọi rồi, trước khi gọi cho cậu thì mình đã liên lạc với cậu ta rồi, mà cậu ta không muốn nói nhiều. Thế nên mình hẹn cậu ta chín giờ rưỡi gặp mặt ở vòi phun nước tại Quảng trường phía tây."

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất  [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ