Chăm thỏ

1.7K 126 3
                                    

Buổi chiều ngay sau khi tan làm, cậu ra trạm xe buýt cạnh đài truyền hình để bắt xe buýt tới bệnh viện, tâm trạng hừng hực giống như chuẩn bị đi bắt trà xanh phá đám. Đôi mắt tóe lên mùi sát khí, nhưng cũng không tóe được bao lâu vì mắt tròn quá là đáng yêu.

Tới cửa vào bệnh viện, có một chiếc xe cấp cứu dừng trước mặt cậu, Jungkook đành chờ cho đội nhân viên y tế đi trước. Cáng được đẩy ra, một người đàn ông đang đeo nẹp chân, mặt đeo bình ôxi, cả người chảy máu thấm vào cả quần áo.

"Áchhhh..."

Cậu đưa hai tay lên che mắt, chờ cho đội cấp cứu đi trước một đoạn cậu mới vào sau. Nhanh chóng bấm thang máy, có vài bác sĩ nội trú khoa NS còn chủ động chào hỏi cậu.

"Chào cậu Jungkook, giáo sư đang ở phòng nghỉ đó ạ."

"À vâng ạ, cảm ơn mọi người ạ." Jungkook nặn ra nụ cười thương hiệu của một phóng viên từng được dẫn tin phát sóng toàn quốc.

Ở ngoài cửa Jungkook ngó qua ô kính nhỏ xem bên trong đó anh đang làm gì. Đôi mắt kính có gọng màu đồng đang chăm chú dán lên màn hình máy vi tính. Cậu đẩy cửa vào, Taehyung ngước nhìn lên.

"Hôm nay sớm vậy, tới battle sao?" Anh nở nụ cười trêu chọc một chút.

Jungkook ngồi phịch xuống ghế, quăng balo sang một bên không trả lời. Tâm trạng cùng khí thế đã lưu lại ở cổng bệnh viện rồi còn đâu.

"Muốn ăn gì?" Taehyung hỏi

"Không ăn." Jungkook nuốt khan, ở cổ họng như có cái gì đó đang trực trào. Cảm giác cực kỳ khó chịu

"Sao vậy, giận tôi sao?"

Jungkook lắc đầu không mở miệng, lôi điện thoại ra bắt đầu lướt lướt mạng xã hội, mong rằng sẽ nhìn thấy một bài viết về đồ ăn để cậu có tâm trạng ăn uống một chút.

Lát sau cửa phòng bật mở, Jimin tóc tai rũ rượi bước vào, mái đầu như tổ chim với đôi mắt quầng thâm líu díu, ngay đầu tiên là nhìn thấy Jungkook ngồi ở sofa xong rồi mới liếc mắt tới Taehyung

"Ồ, chào người đẹp."

Jungkook nhìn anh, chỉ ừ một tiếng ở cổ họng, cũng không thèm để ý tới bộ dạng quần áo của Jimin ra sao.

"Này, cho tôi mượn một cái áo blouse đi."

Taehyung bây giờ mới rời mắt khỏi màn hình, nặng nề đứng lên tới phía ngăn tủ.

"Áo của cậu đâu hết rồi mà lại mượn áo tôi."

Jimin gãi gãi mái tóc, nhăn mặt khổ sở "Dạo này khoa cấp cứu bận lắm, chẳng hiểu sao cứ tai nạn liên miên, tôi chẳng có thời gian giặt."

Jimin cởi áo blouse ra, anh nhướn mày "Hay là cho tôi mượn cái áo của Jerin tặng cậu cũng được đó, dù sao cậu cũng chẳng dùng tới." Vừa nói anh còn vừa liếc mắt sang nhìn Jungkook.

Nghe tới cái tên Jerin kia, cậu mới hướng mắt chú ý nhìn Jimin, muốn xem có phải đang bày ra một bộ mặt chọc ngoáy cậu hay không. Thế nhưng lại nhìn trúng mảng máu dính trên áo anh. Một đợt các hình ảnh người đàn ông nẹp chân quần áo dính đầy máu lại hiện về, thành công đưa cơn buồn nôn trào khỏi lồng ngực. Cậu bịt miệng chạy ra ngoài

|Taekook/Vkook| Ước Nguyện Dưới Những Vì SaoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ