Cứ như một cái van nước được xoay đúng chiều, mối quan hệ của Trương Gia Nguyên và Lưu Vũ bay vù vù lên, vượt qua mọi nghi ngờ cùng xã giao ban đầu được đặt ra. Nước chảy ào ạt, và những bức tường giấu sâu trong tâm cứ thế bị phá vỡ dần, cuối cùng cũng chỉ còn lại một cái.
Là bức tường của những rung động, Lưu Vũ không biết. Thế nên anh cứ hồn nhiên chấp nhận những lời mời đi chơi, lời hẹn gặp của Trương Gia Nguyên, vui vẻ chia sẻ những thứ gặp trong hàng ngày, cứ như những người bạn với nhau ấy. Đúng rồi, là những người bạn.
Cho đến một hôm nọ, khi Lưu Vũ rảnh rỗi không có điều gì để làm, và những công việc cùng dự án đã đi đến bước kết thúc viên mãn cho hai bên, anh tự thưởng cho mình một buổi chiều rảnh rỗi ngồi lười ở trong điều hòa. Mọi chuyện cũng như bình thường thôi, xem TV, ăn những món mình thích, lướt điện thoại, sau đó, dường như hết việc để làm, Lưu Vũ nhớ tới quyển sách nọ.
Lưu Vũ đã hỏi mượn nhóc Gia Nguyên rồi, nhóc ấy vui vẻ gật đầu ngay tắp lự. Anh cũng chỉ đơn thuần tò mò về diễn biến tiếp theo của nhân vật chính, hơn hết nữa là, anh thật sự muốn đọc nó.
Thế nên bây giờ Lưu Vũ lại cầm quyển sách trên tay, ngồi ngay ngắn bên bàn trà cạnh cửa sổ đầy nắng, lật giở từng trang giấy một.
"Chàng trai nọ nhốt mình trong phòng vẽ, không ăn không uống. Giống như một thứ sinh vật cố chấp cứ thế vẽ lên hết nét này đến nét khác, canva trắng bị nhuộm màu đến biến dạng, im lìm nằm đấy. Màu vẽ không thỏa mãn được hết cái chất hội họa mà cậu ta theo đuổi, theo đuổi một thứ gì đấy đánh vỡ mọi định kiến của thế giới, đánh vỡ đi sự phù phiếm của con người, đánh vỡ những tâm tình giả dối.
Dần dà, trong căn phòng nhỏ, dậy lên đầy máu tươi. Chàng trai nọ, theo đuổi điên cuồng, cứ vậy mà dùng dao cắt đầu ngón tay của mình, dùng máu vẽ nên một bức tranh thuần túy. Bảy mươi cc máu, không nhiều, nhưng cũng đủ cho một con người ít sự sống trong thời gian ngắn gục ngã. Vậy mà chàng trai cũng chẳng hề để ý, gom góp hết sức tàn của mình, khoe bức tranh ấy với người thầy cậu ta kính trọng.
Để rồi nhận được một câu nói, 'Em thấy mình đã điên chưa.'
Không phải câu hỏi. Canva trắng đỏ, thanh gỗ vàng nhạt cứ thế bị bẻ nát, xé rách thảm thương như con búp bê vải bị vứt bỏ, chà đạp tinh thần người ta một cách thậm tệ nhất.
Và thế là, chàng trai sụp đổ.
Tia hy vọng cuối cùng về một thế giới hoàn mỹ vụt tắt, vứt bỏ cậu ta vào trong bóng đen vô hạn như con quái vật chực chờ nuốt chửng. Vẽ cũng chẳng còn ý nghĩa, góc nhà tối tăm mịt mù trở thành chỗ dựa duy nhất cho cậu ta vật vờ sống qua ngày, mà cậu ta còn chẳng hiểu sao mình lại sống. Con người vứt đi niềm yêu thích cuối cùng của bản thân mình, có khác nào đã chết đâu?
Đại dương xanh ngát hóa đêm đen, vũ trụ lấp lánh biến thành một dải lụa che mắt, về một biển vũ trụ chỉ còn là quá khứ, vây quanh những vật đổi sao dời của đời người mòn mỏi. Chàng trai thu mình trong bóng đêm, nước mắt chực trào bật khóc. Giọt lệ trong suốt cứ rơi từ đôi mắt u buồn, hóa thành bọt khí trong biển cả rộng lớn.
![](https://img.wattpad.com/cover/271862917-288-k91618.jpg)