Chương 30

452 37 0
                                    

Cạch

Lý Đông Hách hé cửa nhìn vào,thấy người kia vẫn chưa tỉnh cậu đóng cửa nhẹ nhàng,bước lại gần người đang nằm trên giường cậu bỗng chốc trừng mắt kinh ngạc sau đó mặt cũng dần đỏ lên,cậu chồm tới lấy chiếc chăn đang đắp nửa thân người anh,kéo lên che lấy những dấu vết trên ngực và cổ anh

"Anh họ cậu cũng thiệt là.."cậu lắc đầu thở dài,nhìn người kia ngủ rất ngon cậu còn nghe được tiếng thở nhẹ nhàng của anh,cậu mỉm cười đưa tay sờ lên mặt anh,Đổng Tư Thành vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại

"Anh..chắc anh cô đơn lắm phải không,chẳng ai thích bị giam cầm hết,em cũng vậy ở trong nhà cả ngày cũng khiến em phát điên không chịu nổi,còn anh bị nhốt ở căn phòng này chẳng thể ra ngoài được chắc anh sợ hãi lắm"Lý Đông Hách nhìn anh mà cảm thấy đau lòng,giá như cậu đủ mạnh mẽ để có thể chống lại anh họ mình để giúp anh bỏ trốn

"Lý Đông Hách là em sao?"Đang thất thần suy nghĩ thì nghe tiếng của Đổng Tư Thành ,cậu giật mình luống cuống nhìn anh

"Là em đây,anh dậy rồi à"thấy tay mình vẫn chưa rời khỏi mặt anh,cậu xấu hổ rút tay lại,thấy anh nhìn mình cười cậu lại càng ngượng ngùng hơn

"Du Thái gọi em đến sao"nhìn Lý Đông Hách trước mặt anh lại nhớ đến lời Du Thái hôm qua,nói đưa người đến chăm sóc cho anh,anh đã rất lo lắng sợ người kia thấy anh bị nhốt ở phòng Du Thái sẽ không biết nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào,cố gạt lấy suy nghĩ đó ra khỏi đầu,nhưng trong tâm trí anh vẫn còn rất sợ,nhưng bây giờ nhìn người đến là Lý Đông Hách không biết sao anh cảm thấy nhẹ nhõm,nhìn Lý Đông Hách trước mặt anh lại cảm thấy tim mình ấm áp hơn,mặt trời nhỏ của anh đến rồi,thấy Lý Đông Hách gật đầu không nói,anh nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cậu

Lý Đông Hách được anh xoa đầu thì nhất thời cảm thấy sung sướng,tim không ngừng đập mạnh,nếu đặt tay anh vào tim cậu chắc anh cũng sẽ cảm nhận được nó đập như thế nào,nhưng Lý Đông Hách làm gì có gan làm như vậy,cậu thích anh,thích rất nhiều nên không muốn anh phải hoảng sợ vì bị một người con trai thầm mến

"Anh có thích ăn gì?hay làm gì không ạ?"Lý Đông Hách muốn biết anh thích gì,làm gì,cậu sẽ tranh thủ thời gian này sẽ đáp ứng anh tất cả,thấy người kia mở to mắt nhìn mình,tưởng mình đụng vào nổi đau gì của anh cậu vội nói tiếp

"A không chỉ là em muốn biết anh thích gì hay không tại từ lúc gặp nhau đến giờ em chẳng bao giờ nghe anh nói ra cảm nhận của mình"Lý Đông Hách vừa nói xong thì ngại ngùng cúi đầu lén lén nhìn phản ứng của anh

Đổng Tư Thành nghe cậu nói thì im lặng không lên tiếng,chẳng ai biết được trong anh bây giờ có cảm thấy rất khó tả không nói thành lời,đây là lần đâu tiên ngoài ba mẹ Đổng có người hỏi đến cảm nhận của anh,cậu hỏi anh thích gì,Đổng Tư Thành vẫn luôn là một người sống nội tâm,anh rất ít biểu hiện ra cảm nhận của mình,mọi người chẳng ai biết được anh nghĩ gì,cũng chẳng ai hỏi anh có thích gì không

"Anh..anh thích ăn kẹo và dâu tây"nhìn Lý Đông Hách vài cái,anh ngại ngùng nói ra suy nghĩ của mình,anh rất thích ăn kẹo,từ lúc nhỏ trong người anh lúc nào cũng có kẹo mang theo trên người,mẹ Đổng vẫn hay mua cho anh ăn,nhưng từ khi mẹ mất chẳng còn ai mua cho anh ăn nữa,anh từ đó cũng không còn ăn kẹo nữa

[YuWin] Bẫy TìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ