Chương 57

322 29 0
                                    

Du Thái từ sau khi nhận được cuộc gọi của tên khốn kia thì không còn tập trung được nữa,nhìn địa chỉ trong điện thoại hắn muốn đến nơi đó thật nhanh để cứu Đổng Tư Thành nhưng nếu làm trái lời hắn ta thì hắn sẽ giết em ấy,siết chặt điện thoại vào tay hắn chỉ cảm thấy lúc này như có ai đó rút mất hơi thở của hắn,ôm lấy trái tim mình hắn không kiềm được nữa mà quỳ xuống nền đất lạnh lẽo,đến bây giờ hắn mới biết Đổng Tư Thành bỏ đi cũng không đáng sợ bằng việc,một ngày nào đó hắn sẽ không còn nhìn thấy được cậu nữa

"Anh xin lỗi...Đổng Tư Thành...anh chỉ muốn em bên cạnh anh thôi..nhưng tại sao lại hết lần này đến lần khác đều khiến em phải chịu khổ vậy..."

Bên trong mọi người vẫn còn đang giải quyết hai tên đồng phạm kia để lấy lời khai,không biết rằng bên ngoài đang có một người vẫn đang ngồi lặng lẽ một mình.Du Thái lúc này đang ôm lấy ngực trái mình ngồi co rúm lại một góc,hắn nhớ cậu..nhớ nhiều lắm,hắn chẳng biết bây giờ cậu có đang ổn hay không,nghĩ đến viễn cảnh Đổng Tư Thành thân thể đầy vết thương,hắn lại không thể ngồi yên được,cậu bảo hắn đừng đến vì hắn ta sẽ giết hắn,còn nói rằng nếu đến thì sẽ không tha thứ cho hắn, nhưng cậu đâu biết,dù hắn có thể bị cậu ghét đến suốt đời hắn cũng không muốn cậu phải xảy ra chuyện gì

"Em ngốc lắm em à...em có thể nói như vậy thì tại sao em lại không nghĩ rằng nếu anh mất em..thì anh còn có thể giữ lấy cái mạng này để làm gì nữa hả em"Du Thái không biết bản thân mình lúc này đã không còn chịu được nữa hắn ôm đầu,ánh mắt nhìn thẳng vào một khoảng trống phía trước mặt mình,hắn chỉ biết hiện tại hắn sợ lắm,lúc này hắn không sợ gì cả nhưng chỉ sợ rằng bản thân sẽ mất cậu,hắn chỉ muốn ngay lúc này có thể đến nơi đó thật nhanh để có thể ôm cậu vào lòng và bảo mọi thứ ổn rồi cậu đừng sợ nữa...hắn biết Đổng Tư Thành rất nhát gan,khi ngủ cậu đã nhiều lần nói mớ,thậm chí có lúc nửa đêm cậu giật mình,nhìn xung quanh một lúc rồi lại lén nhích vào lòng hắn..hắn biết chứ,hắn biết tuy Đổng Tư Thành đã lớn nhưng lại rất sợ ma nhưng cậu phải luôn tỏ vẻ mạnh mẽ để che giấu bản thân mình...khi ấy dắt Tư Thành vào nhà ma,hắn chỉ muốn ghẹo cậu nhưng lại không biết cậu lại sợ hãi đến vậy,từ sau hôm đó hắn luôn tự dặn bản thân mình phải bảo vệ cậu cho thật tốt,nhưng hiện tại thì sao...cậu bị bắt đến nơi mà cậu lại chẳng biết là nơi nào,nghĩ đến đây hắn càng hận bản thân mình hơn

"Du Thái tại sao mẹ thấy chỉ trừ khi con còn nhỏ thì đến bây giờ mẹ chưa từng thấy con rơi nước mắt lần nào nữa vậy..bị bạn đánh cũng không khóc"Một người đàn bà xinh đẹp đang ôm đứa nhóc trước mặt mình nhéo lấy mặt đứa bé mỉm cười nói,đứa bé khó chịu gạt lấy tay mẹ mình nhìn vào gương đang phản chiếu khuôn mặt của cậu và mẹ cậu nói:"Con là đàn ông con không muốn khóc..chỉ có những đứa nhóc chưa lớn mới khóc nhè"

"Rồi..rồi Du Thái của mẹ là đàn ông"Người đàn bà nghe con mình nói vậy thì bật cười ôm cậu vào lòng

Nước mắt không ngừng rơi hắn đưa tay lên che lấy mặt mình,Du Thái chưa từng rơi nước mắt nhưng lúc này lại vì một người con trai quan trọng của hắn mà bật khóc nức nở.Trịnh Tại Hiền không biết từ lúc nào đang đứng ở cạnh cửa dựa vào cửa nhìn người đang khóc ngoài kia,chẳng biết bản thân đang nghĩ gì hắn nheo mắt không nhìn đến người trước mặt nữa mà thở dài nhìn lên bầu trời

[YuWin] Bẫy TìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ