Quý Trường Vân x Lương Tranh
Mùa đông ở Khánh Dương năm nay đến rất sớm, mới cuối tháng Mười mà đã có tận hai ba trận tuyết lớn. Tuy đã vào đến kỳ Kim Đan rồi, không còn sợ lạnh nữa, nhưng Lương Tranh vẫn thường có thói quen dậm chân xoa tay phả hơi sưởi ấm.
Quý Trường Vân mặc y phục trắng trơn có ký hiệu của núi Tê Bích, thân cao như trúc. Y bước vào trạch viện bỏ hoang, ấn đường khẽ nhíu lại.
"Là ở đây."
Khánh Dương chỉ là một huyện nhỏ, tuy không phồn hoa như Trường Tân nhưng từ trước đến nay dân chúng vẫn an cư lạc nghiệp. Chẳng hiểu sao mùa đông năm nay trên trấn lại liên tục mất tích ba bốn người. Quan sai dân chúng điều tra cỡ nào cũng không thấy tung tích, vì thế bốn phía nổi lên lời đồn rằng có yêu quái ăn thịt người.
Có yêu quái thì đương nhiên phải tìm tu giả, huyện lệnh tìm tới tìm lui đã tìm đến núi Tê Bích.
Lương Tranh cũng cảm nhận được hơi thở yếu ớt kia trong không khí: "Là ma tu?"
Quý Trường Vân gật đầu, "Ma tu bây giờ không còn chủ quân làm chỗ dựa, chẳng to gan như lúc trước tự tiện đặt chân lên Trung Nguyên nữa. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có mấy kẻ bí quá hóa liều, không dám giết tu giả nên đi hấp thụ hồn phách của người phàm để tu luyện."
Lương Tranh nhíu mày, bây giờ hai người đang đứng trong nội viện.
Vì không muốn quấy rầy dân chúng, từ trước đến nay hai người vẫn luôn trừ ma vào ban đêm. Trạch viện không lớn lắm, phía Bắc là phòng khách, Tây Đông có ba gian sương phòng, giữa đêm hôm chợt thấy hơi hiu hắt. Mỗi người một hướng đẩy cửa phòng ra xem xét.
Lương Tranh ở phía Tây, vừa mở cánh cửa thứ ba thì bỗng có một thanh đao dài phá cửa đâm tới, nhắm vào lồng ngực hắn.
Hắn nhanh chóng nghiêng người né một kích ấy, vội vàng rút kiếm chém xuống, đối phương lập tức lùi xa một khoảng. Quý Trường Vân nghe thấy tiếng động cũng đang đạp gió lao đến, nhấc kiếm chém mở gian phòng.
Trong phòng chỉ có một tên ma tu gầy như que củi, mắt đỏ như máu, thấy đã hết đường lui nên dứt khoát cầm kiếm nhào tới chỗ Lương Tranh. Lương Tranh nghiêng người bước về phía sau vài bước, thế kiếm như xé gió đâm tới, Quý Trường Vân cũng rút kiếm tương trợ, thẳng tay đâm vào ngực ma tu.
Một hậu kỳ Tiểu Thừa, một trung kỳ Kim Đan, muốn giết một tên ma tu thực sự quá dễ dàng. Hai kiếm cùng đến, đồng thời xuyên qua ngực đối phương, ma tu kia lập tức biến thành khói đen tan đi mất, không chút dấu vết.
Hai người đi vào trong, Quý Trường Vân bấm niệm pháp quyết, chiếu sáng góc nhà. Đây là một gian phòng ngủ, trong phòng còn có mấy bộ xương khô bị nghiền nát đến không còn hình dáng, ắt hẳn là những dân chúng bị hút máu.
Quý Trường Vân đưa tay xếp hài cốt lại xác định nhân số, Lương Tranh hơi khó chịu, dời ánh mắt qua chỗ khác, đột nhiên thoáng liếc qua một bộ xương khô trắng dưới bàn.
![](https://img.wattpad.com/cover/211373596-288-k542024.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta
Historical FictionTác giả: Tử Lộc Thể loại: Tiên Hiệp, Đam Mỹ, Xuyên Không Nguồn: muahoamaino.wordpress.com Trạng thái: Full Đánh giá: 9.4/10 từ 275 lượt Thể loại: Niên hạ, tu tiên, xuyên sách, hệ thống, tâm cơ thâm trầm nhân vật phản diện công x nội tâm diễn sâu hay...