Phiên Ngoại 2

5.7K 506 26
                                    


Cố Huyền Nghiễn x Chung Diễn

Đường lớn ngang dọc, nối liền Nam Bắc, trên đường đi lục thụ xuân nhiêu, tơ liễu phấp phơ trong gió, ven đường là lầu cao ngói đỏ, rèm châu nửa vén, thoáng len lỏi tiếng cười nói của dân chúng.

Chung Diễn đi từ giao lộ vào trong, trên phố xe ngựa chật như nêm cối, khắp nơi toàn là quán rượu, lầu trà và con buôn. Hắn đến đầu phố, trông thấy một khách điếm quen thuộc, mới dám xác định đây là Trường Tân.

Mấy ngày nay Chung Diễn tương nhập kỳ Tiểu Thừa, bèn bế quan phá cảnh, nhưng khi vừa mở mắt lại thấy mình đang ở Trường Tân. Chung Diễn sững sờ chốc lát, đoán rằng lúc bế quan không cẩn thận rơi vào ảo cảnh rồi.

Bế quan dễ gặp ảo giác, là bởi trong lòng còn tâm ma, cũng là bởi tu hành chưa thành, theo hướng nào cũng vô cùng nguy hiểm. Nhưng theo lý, lẽ ra Chung Diễn không nằm trong trường hợp nào mới phải, huống hồ hắn đã đi dạo một vòng rồi, thấy xung quanh vẫn sóng êm biển lặng, đường phố sống động náo nhiệt, dường như đây không phải ảo cảnh, mà là người thật cảnh thật.

Chung Diễn không tìm được điểm mấu chốt nên không dám tùy tiện rút kiếm phá cảnh, bèn dứt khoát tìm một quán trà ven đường ngồi xuống, bà chủ là một đại nương tầm bốn năm mươi tuổi, chân tay lanh lẹ lau sạch bàn, mỉm cười hỏi, "Vị tu giả này muốn gọi món gì?"

Chung Diễn cười đáp, "Một ấm trà là được." Đối phương gật đầu, lập tức bưng loại trà chỉ có ở Trường Tân tới.

Nếu đây là ảo cảnh, thì cũng chân thực quá mức rồi. Chung Diễn vừa uống trà vừa ngắm nhìn bốn phía, còn đang nghĩ xem nên phá cảnh thế nào thì sau lưng vang lên tiếng ầm ĩ, Chung Diễn quay đầu, chợt thấy một đám người đang chạy về hướng này, thỉnh thoảng vang lên tiếng gào thét vô cùng phẫn nộ.

"Nhãi ranh kia! Đứng lại cho ta!"

"Dám trộm đồ ở cửa hàng của ta! Xem ta hôm nay có đánh chết ngươi không!"

Trong tiếng mắng còn kèm theo mấy chữ thô tục xấu xa, người xung vội vàng né tránh, dân chúng ở quán trà ven đường thì nháo nhác ngó đầu ra hóng hớt.

Chung Diễn nhìn lướt qua, trước mặt quá đông người, hắn không thấy rõ được tình huống đang diễn ra. Lại nghe thấy tiếng bà chủ quán trà lắc đầu thở dài, "Chỉ là hai cái bánh bao thôi mà, đứa bé kia có vẻ rất đói, hà tất đánh mắng nó như thế?"

Trong lòng Chung Diễn hơi động, đặt chén trà xuống, đứng lên nhìn lại lần nữa, một tên nam tử cao to đen hôi đang túm một thằng nhóc tầm mười tuổi, vừa thở hổn hển vừa nhả lời thô tục. Đứa nhóc trong tay gã không ngừng giãy giụa, có lẽ vì quá yếu ớt nên không tài nào thoát ra nổi.

Hai người đều đưa lưng về phía Chung Diễn, hắn cũng chỉ nhìn được đại khái thôi. Lời lẽ của nam nhân kia tục tĩu không ngửi nổi, người vây xem bên đường cũng nhịn không được mà khó chịu, thế nhưng không một ai lên tiếng khuyên can. Chung Diễn cau mày chợt nghĩ, hồi còn bé chẳng hay Cố Huyền Nghiễn cũng trải qua cuộc sống thế này.

Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ