2. Lavender

1.7K 141 3
                                    

Người đầu dây bên kia có vẻ khá thân thiết với Yoongi, Namjoon nghĩ vậy.

"Anh là..."

"Cậu."

"À, tôi là Kim Namjoon, anh Yoongi có việc bận nên không thể nghe máy."

"Cậu ấy đâu, mau đưa máy cho tôi gặp cậu ấy."

Namjoon thấy được sự khẩn trương trong giọng nói của người kia. Sau một hồi dùng rằng anh cũng nói cho người kia địa chỉ của anh và Yoongi đang ở. Chưa đầy mười lăm phút đã thấy bóng xe người kia thấp thoáng. Y bước ra với bộ dạng lấm lét, áo còn chưa kịp đóng khóa, giày vẫn chưa chịu buộc dây, đủ để Namjoon hiểu người này gấp tới cỡ nào. Nếu chỉ là bạn bè thôi đâu cần tới mức ấy. Cho đến khi chiếc mũ lưỡi trai che hai phần ba gương mặt được bỏ xuống.

"Anh Sungmin."

Sungmin là tiền bối của anh, từng là thành viên của một boygroup, sau này nhóm tách riêng hoạt động lẻ, y lui về làm producer, là một trong những nhà sản xuất nhạc tài ba, đứng sau hàng loạt các bản hit của các ngôi sao trẻ hiện nay. Namjoon nghe nói y cũng có sự nghiệp kinh doanh vững chãi cho riêng mình, với chuỗi các cửa hàng cafe lớn nhỏ khắp thành phố. Namjoon từng nói chuyện với người này vài lần, qua những lần bắt gặp Yoongi đi cùng y. Dù sao trước đây cũng chỉ là hai producer ngồi nói chuyện với nhau, anh cũng không quan tâm lắm chuyện hai người, cho đến hôm nay anh thật sự phải có cái nhìn khác về mối quan hệ của hai người họ.

"Để tôi đưa cậu ấy về."

Dứt ra khỏi mớ suy nghĩ của mình, Namjoon đã thấy người anh thứ yên vị trong lồng ngực người kia tự lúc nào. Trong lòng không biết dấy lên tư vị gì nữa. Chỉ là cảm thấy Sungmin này rất đáng tin và y đối với Yoongi không chỉ là mối quan hệ bạn bè xã giao bình thường.

"Nhưng..." Tiếng chuông điện thoại của Namjoon vang lên đánh mất lời nói của anh lúc này.

"Không sao đâu, người thương của cậu đang chờ cậu kìa, về nhà đi. Trời lúc nữa sẽ đổ tuyết lớn đấy. Cứ giao Yoongi cho tôi, tôi không ăn thịt anh cậu được đâu mà sợ." Nói rồi y quay sang ghì chặt lấy Yoongi, kéo anh vào trong tấm áo ấm được y mang theo.

Với lời nói cùng hành động của y, Namjoon đánh giá người này không xấu, nếu như không muốn nói là rất đàng hoàng và tử tế. Chỉ nhiêu đây thôi cũng đủ an lòng. Bàn giao người anh thứ cho Sungmin, Namjoon rảo bước về bãi đỗ xe. Anh phải về với cục bông ấm áp của mình thôi. Nhớ quá rồi!

Đỡ Yoongi vào trong xe, thắt đai an toàn, chùm áo che chắn cho người bên cạnh, trong lòng y lúc này nặng nề những tâm tư không thành lời. Nhìn người con trai đang say giấc, gương mặt tiều tụy đi vài phần, làn da trắng mịn đã xanh xao đôi chút, đôi môi khô khốc nhợt nhạt, y bất giác thở dài.

"Yoongi, giá như em nhìn về phía tôi dù chỉ một lần."

Y đạp chân ga, tiếng động cơ rú lên trong đêm xé ngang bầu không khí tĩnh mịch lạnh ngắt. Những bông tuyết xoay tít bay lên cao rồi là là đáp đất, nhưng vị trí ban đầu đã thay đổi.

Có những thứ tìm mãi, tìm mãi cũng chẳng thể thấy. Nhưng cũng có những thứ ngay trước mặt, ta lại không thể nắm bắt.

Taegi | Người anh thương năm ấyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ