"Yoongi nhanh lên."
"Anh biết rồi." Tiếng anh nói vọng ra, Yoongi vẫn rục rịch với mớ cảm xúc hỗn độn lúc này. Anh nên nói gì với bố mẹ đây, bỏ đi biền biệt ba năm trời, liệu bố anh có cầm gậy mà vạng gãy chân anh không. Có, có thể lắm. Bố anh là người như thế nào, Yoongi hiểu rõ nhất, chưa kể còn đưa Taehyung về nhà cùng, nghĩ thôi mà hai tay đã rã rời, chân lẩy bẩy không muốn nhúc nhích nữa rồi.
Anh khệ nệ ngồi lên ghế lái phụ, Taehyung có vẻ rất hứng khởi. Thì đúng rồi, người ít phút nữa thôi bị bố cầm chổi đuổi đánh là anh chứ đâu phải thằng nhóc ấy. Yoongi liếc xéo hắn, hậm hực quay mặt ra ngoài nhìn đường phố đang lùi lại phía sau.
"Đừng lo, bố anh có làm gì, em sẽ bảo vệ anh đến cùng."
Hắn mắt vẫn nhìn đường nhưng tay đã đan chặt lấy tay anh lúc nào. Yoongi nhìn đôi bàn tay trên đùi mình rồi lại nhìn hắn. Cái gì mà đừng lo. Lát nữa bố anh mà nổi giận thì đến cả hắn cũng ăn đòn mà thôi.
Chiếc xe dừng trước cổng nhà. Căn nhà khang trang này là anh đã mua cho bố mẹ, dù trước đó hai người đã nằng nặc từ chối. Nhưng họ cũng phải để anh báo hiếu chứ, nhân tiện tiêu bớt tiền, để đó nhiều quá dùng không hết. Đó lý do chỉ vậy thôi, chứ tiền của bố mẹ anh cũng đủ để mua căn nhà rộng gấp hai lần như này. Yoongi nghĩ đến mà thấy nẫu ruột, nhà thì là của mình mua thật, nhưng lát nữa cũng sẽ bị đuổi ra thôi.
Taehyung đã bước vào hẳn cổng trong, mà anh thì vẫn lấp ló sau mấy bụi tầm xuân thập thụt đi lại.
"Sao anh còn không vào?"
Taehyung bất thình lình đi tới nắm lấy tay anh làm Yoongi ba hồn bảy vía xém chút nữa nhảy luôn ra ngoài.
"Em để anh lấy tinh thần cái đã." Yoongi hít thở sâu.
Hắn thì không thể chờ đợi, lôi tuồn tuột anh vào nhà, Yoongi chỉ còn có thể neo theo cái nắm tay của hắn mà đi, thỉnh thoảng vấp vào mấy hòn sỏi ở chậu cây cảnh vương ra, người lảo đảo, xiêu xiêu theo cái kéo xồng xộc của hắn.
"Này từ từ...từ từ...anh tự đi được mà."
Taehyung không hề để lời của Yoongi vào tai một chút nào, hắn vẫn cúi đầu mà đi thẳng về phía trước. Chưa bao giờ anh ghét cái cổng nhà mình như thế, vì bố anh thích một chiếc cổng dài, xung quanh có thể trồng được nhiều cây cảnh mà ông thích. Vì thế nên anh cũng mua cho hai người một ngôi nhà lấp lứ tít trong khi đi qua cái cổng dài hơn 50 m.
"Con đưa con trai hai bác về nhà bình an rồi đây." Hắn kéo anh vào nhà, đẩy anh lên trước rồi đi về góc sofa còn trống trong phòng.
Bố anh điền đạm cầm tờ báo trên tay, coi sự tồn tại của anh là vô hình. Anh biết ngay mà, giờ Yoongi chỉ muốn chạy đến đấm cái người đang ngồi khúc khích trên sofa cạnh bố anh. Nhịp tim Yoongi tăng vọt, trong đầu không ngừng nhảy số, rốt cuộc cái gì đây, bố anh không đánh anh. Ừ, đánh anh mới là chuyện bình thường, còn không đánh chính là điềm gở rồi.
"Ôi con trai tôi"
Mẹ Yoongi đi từ trong bếp ra, chạy đến ôm anh vào lòng.
"Mẹ."
BẠN ĐANG ĐỌC
Taegi | Người anh thương năm ấy
Fanfiction"Khi già đi chúng ta sẽ là một đôi bạn thật đẹp."