"Yoongi xuống thôi anh."
"Ừ."
Hai người đi vòng cửa sau tránh phóng viên và các nhà báo. Có vẻ như họ đã đánh hơi được. Taehyung thấy lác đác vài tay săn ảnh đang rình rập ở hàng ghế chờ. Hắn tức giận, gương mặt nhăn lại, nổi những gân xanh.
"Chết tiệt. Đúng là thính như chó."
"Thôi được rồi đi nào. Nào Taehyuk nắm lấy tay chú." Yoongi vỗ vai Taehyung rồi quay lại kéo bé con đang hứng khởi về cạnh mình.
Chỉ có ba người họ đáp xuống sân bay, Sungmin không đi cùng họ. Y ở lại. Lombard Street níu chân y. Nơi có những hoài niệm sắp đi vào dĩ vãng. Y đã cùng Yoongi ngồi đây câu cá, y đàn anh hát, y trồng hoa anh tưới cây, y kể anh nghe những câu chuyện đồng thoại, anh giáo huấn bằng những lời rap tinh tường. Nơi phố góp gió thổi ào ra biển xanh, nơi đàn bồ câu trắng lượn lờ trên nóc những ngôi nhà gạch đỏ, nơi quảng trường phía Nam nhiều hôm nổi hứng, sóng vỗ, vị mặn mòi của biển tràn tận bờ.
Từ đó người ta kể về một gã Sung, cô độc trong chiếc măng tô rộng, y đứng giữa đất trời thênh thang. Một gã tư tàn đã chết giữa bầu trời phía đông.
-
"Anh không gọi được cho Sungmin. Anh ấy bảo về Hàn Quốc gọi cho anh ấy, nhưng xem ra anh ấy bận rồi." Yoongi chán nản quăng chiếc điện thoại trên giường.
Taehyung kéo vali về phòng để gọn sang một góc rồi chạy đến ôm chầm lấy anh.
"Em sẽ gọi cho anh ấy sau." Hắn tựa lên vai anh khẽ nói.
"Ừ."
"Khi nào anh tính về thăm gia đình?"
Yoongi sững người. Ba năm rồi anh không về thăm nhà, ngày lễ cũng không về. Thỉnh thoảng mẹ gọi cho anh, anh cũng chỉ đáp qua loa vài câu rồi tắt máy, những cuộc gọi quốc tế khác tiệt nhiên không đụng đến, thỉnh thoảng là Sungmin nghe dùm anh.
Anh cúi đầu, hai mắt rủ xuống thật lâu. Yoongi đang không biết nên về nhà với tâm trạng nào đây. Liệu bố anh có cầm gậy đánh đuổi anh ra khỏi nhà không. Anh sợ bố và đến bây giờ vẫn vậy. Nhưng nếu hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn bị bố đánh thì mất mặt lắm. Còn nếu không về nhà, anh giờ đã ở Seoul sớm muộn gì cũng bị phát hiện ra thôi. Yoongi giờ lùi cũng không lùi được tiến cũng không tiến nổi.
"Nghĩ gì mà thừ người ra thế? Sao không trả lời câu hỏi của em?" Taehyung rúc sâu vào hõm cổ trắng ngần, giọng thủ thỉ.
"Anh sợ bị bố đánh." Yoongi cắn môi, giọng lí nhí trong cổ họng.
Taehyung được một tràng cười no nê, lăn cả ra đất mà cười, vật vã dưới sàn nhà tới tận 5 phút sau vẫn trong tình trạng cười đến mắt híp, môi cong lên. Yoongi thẹn quá hóa giận, vơ vội chiếc gối trên giường ném về phía hắn.
"Đáng cười lắm à. Đến lúc đó bố anh mà đuổi anh ra khỏi nhà, anh đi bụi cho em xem."
"Em nuôi anh." Taehyung đỡ lấy chiếc gối chạy đến ôm anh vào lòng.
"Nuôi được không?"
"Được. Vậy ngày mai về nhà anh với em nhé."
"Cái đấy thì còn phải... A..ai cho em cắn anh..." Yoongi la lên ôm lấy chiếc má vừa bị Taehyung ngoạm đến đỏ bừng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Taegi | Người anh thương năm ấy
Fanfiction"Khi già đi chúng ta sẽ là một đôi bạn thật đẹp."