BTS của U40

1.5K 104 17
                                    

Chuyến đi nào cũng cần những hành trang, mà hành trang quý giá nhất chính là những người bạn đồng hành.

-

"Thằng nhóc Jungkook này, sao nó lề mề thế chứ. Lâu lắm rồi chúng ta mới được ngồi với nhau như này." Jin lắc ly rượu mặt than thở khi nghĩ về cậu em hay đến muộn của mình, bao năm rồi mà vẫn vậy, vẫn là nhóc út của các anh, chẳng thay đổi được.

Jimin từ xa chạy đến trên tay là khay thịt nướng nóng hổi. "Nãy nó gọi cho em, nó bảo đang đưa vợ đi khám thai, lát nó sẽ ghé qua."

"Thằng này nó ăn gì mà khỏe thế?" Namjoon ngẫm nghĩ.

"Sao cậu có thể nói thế hả Joon, dù đã ngoài bốn mươi nhưng chúng ta vẫn tràn trề sinh lực để sinh một đội bóng đấy chứ. Nói thế mất mặt anh em bọn tớ quá." Hoseok lắc đầu, vỗ vai Joon chèm chẹp.

"Sinh một đội bóng để như anh Jin ấy hả." Taehyung hỏi lại.

"Này, mày đừng có lôi chuyện gia đình nhà anh ra."

"Rồi rồi em không nói nữa."

"Thế mọi người đến đây để uống rượu tán gẫu hay để bàn chuyện sinh đẻ." Jimin vừa nhai nhóp nhép nhìn về phía mọi người vừa nói.

"Nay anh không uống nổi đâu, vợ anh cho anh ra sofa ngủ mất."

"Chứ không phải ngày nào anh cũng ra sofa ngủ hả?" Jimin nhìn về phía Jin tủm tỉm.

Người anh lớn lườm cậu em. "Rồi sao chú cứ như đi guốc trong bụng nhà anh thế."

"Thì chị nhà hay gọi điện kể lể với vợ em lắm, tính hổ báo của vợ em cũng học từ đó mà qua đấy." Jimin nhìn về phía Namjoon người đang gật gù đồng ý.

"Thôi mọi người đừng nhắc đến chuyện vợ con nữa, hôm nay chỉ có BTS, à không 7 anh em chúng ta thôi."

Thoáng chốc mọi người ai nấy cũng im bặt. Từ khi nào ba chữ cái BTS lại trở thành ngôn ngữ cấm của họ. Không phải không muốn nhắc đến, không phải muốn quên, chỉ là những năm tháng ấy, những hoài niệm miên man đưa con người vào những bộn bề, lo âu, những tiếc nuối.

Thứ họ không còn nữa, thứ chỉ là kỉ niệm, một miền dĩ vãng đã đi vào hư vô. Để đến khi nhìn lại thật tiếc nuối những năm tháng ấy.

Bảy vì sao vụt sáng giữa trời đêm đen đặc, xua đi màn mây dày. Có lúc bảy con người đó được họ ví như những vị thần. Ừ, họ là vị thần toàn năng trong lòng chúng tôi, người mà chúng tôi đã dùng hết đức tin và tín ngưỡng để hiến dâng cả một thanh xuân tươi đẹp. Có hay không chúng tôi đã tiếc nuối hay chưa? Không, nếu tiếc nuối, nếu hối hận tôi chỉ hối hận vì không biết họ quá sớm, không thể trò chuyện với thanh xuân của mình.

Khi già đi, khi họ chỉ còn là những con người bình thường, họ có gia đình, có những mối lo toan riêng. Họ cũng mơ về tương lai cho con cái họ, họ cũng có những bận tâm về chuyện vợ chồng.

Những đặc ân về một quãng thời gian đã qua là một miền để tưởng nhớ, tôi yêu lắm về một thời hoàng kim như thế. Một ngày tôi còn thanh xuân, thanh xuân còn chúng tôi.

Taegi | Người anh thương năm ấyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ